The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương

Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương

Tác giả: Phạn Phạn Sama

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134835

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/835 lượt.

chưa? Có lẽ còn đau đớn hơn em tưởng tượng nhiều.”
“Chỉ cần có anh bên cạnh, em có gì phải sợ, có gì không chịu đựng được? Hãy để bão táp tới mạnh hơn chút đi!”
Hai người lại ngọt ngào thân thiết một lát, Tả Minh Vũ nắm tay Nghiêm Học quay vào trong.
“Có một tin tốt và một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?” Tả Minh Vũ vừa vào cửa liền nói như vậy.
“Tin tốt đi.” Khâu Tử Dạ lên tiếng, mấy người khác không phản đối.
“Thành phố tiếp theo là G thị, giống như chỗ này, không bị ô nhiễm.” Tả Minh Vũ nói.
“Yeah!” Mọi người hoan hô.
“Còn tin xấu?” Khâu Tử Dạ cảm thấy không nên vui mừng quá sớm.
“Biên giới G thị cũng là núi hoang, chỗ K thị và G thị liền nhau cũng là núi hoang cho nên G thi mới không bị bệnh độc ô nhiễm. Nhưng qua G thị thì khắp nơi trong tầm mắt đều là bị bệnh độc xâm chiếm. Hơn nữa thành thị mặt sau chẳng những có cương thi còn có cả dị hình.” Tả Minh Vũ đáp.
“Dị hình?” Đào Chân khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, dị hình là tác phẩm thất bại của thể biến dị. Chính là thể thực nghiệm không biến dị thành công. Dị hình bị rót vào máu chủng tộc trân quý, bị rót vào máu nguyên tổ quỷ hút máu chỉ có mình tôi.” Tả Minh Vũ giải thích.
“Vì sao?” Khâu Tử Lộ hỏi.
“Bởi vì máu nguyên tổ rất quý giá, chỉ có vài giọt. Vài giọt này chỉ đủ cho một thể thực nghiệm sử dụng, mà gien của tôi là khớp nhất. Sau khi tôi thành công, vốn họ tưởng dùng tôi để có càng nhiều thể thực nghiệm biến dị, nhưng tôi chạy trốn, nên chỉ còn lại một mình tôi.” Tả Minh Vũ đáp.
Trì Nham há miệng muốn hỏi cái gì nhưng bị Nghiêm Học đánh gãy.
“Minh Vũ, khi nào thì bắt đầu?”
Nghiêm Học cắt đứt lời họ là vì không muốn Tả Minh Vũ nhắc lại chuyện quá khứ. Cậu không muốn khi mọi người nhìn Tả Minh Vũ như nhìn đồ vật gì đó, tuy cậu biết mình đó có lẽ là đã nghĩ quá nhiều.
“Ngày mai đi, hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt, em cần có tinh thần và thể lực dồi dào mới được.”
“Tốt, mọi người đi nghỉ ngơi sớm đi. Minh Vũ, chúng ta về phòng.” Nghiêm Học kéo tay Tả Minh Vũ đi về phòng.






Sáng sớm ngày thứ hai, Tả Minh Vũ dặn dò mọi người.
“Lát nữa mặc kệ nghe thấy cái gì, nếu tôi không kêu các người thì không cho phép ai tiến vào!”
“Nghe anh nói vậy thật đáng sợ!” Hàn Thanh Hương nói.
“Không sao đâu, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Nghiêm Học tiếp lời. Tuy nói chắc chắn nhưng có thể cảm giác được cậu vẫn rất khẩn trương.
“Oa! A Học, cậu sẽ vĩnh viễn mười tám tuổi á!!” Đào Chân nói giỡn.
Nghiêm Học hai tay cầm tay Tả Minh Vũ, cúi đầu uống hớp lớn. Mùi máu đậm dặc khiến Nghiêm Học muốn nôn. Miễn cưỡng nhịn xuống buồn nôn, cậu uống hết mười hớp, thầm đếm, vừa uống đủ thì nhanh chóng nhả ra.
“A Học, thấy thế nào?”
“Minh Vũ, cảm giác thật lạ. Mới bắt đầu cảm thấy mùi máu tươi thật tởm, nhưng uống vài ngụm thì thấy nó ngon, giờ cảm giác thân thể nóng lên.”
“Ừm, nếu có cảm giác gì thì cứ nói ra, để anh biết.”
“Ừa.”
Lát sau.
“Minh Vũ, em cảm thấy mọi thứ biến rõ ràng hơn, thanh âm, mùi, tầm mắt... sao có thể như vậy?”
“Không sao, đây là hiện tượng bình thường, em không cần sợ, cũng đừng bài xích. Hãy thử cảm ứng, khống chế nó.
“A! Minh Vũ, Minh Vũ, em đau quá! A a a a a!”
“Đau ở đâu? A Học, em đau ở đâu?”
“Đầu... trái tim... thân thể... ở đâu cũng đau! Em đau khắp người! Minh Vũ... em cảm thấy máu không ngừng chạy loạn trong thân thể, đau quá...”
Tả Minh Vũ thấy thời cơ chín muồi, mở ra túi máu đưa tới bên miệng Nghiêm Học. Nghiêm Học nghe mùi lập tức tham lam uống, uống hết một túi cậu còn muốn nữa.
“Minh Vũ, không đủ... em muốn nữa... cho em... Minh Vũ...”
“A Học, không được. Em phải học cách khống chế.”
Nghiêm Học không học được, càng lúc càng nôn nóng, nổi điên đập phá đồ đạc, dùng thân thể va chạm, khóc la, làm bị thương thân thể mình. Tả Minh Vũ đau lòng nhưng không muốn dùng dây thừng cột cậu lại, chỉ ôm chặt cậu, không ngừng nói chuyện kêu gọi lý trí của cậu.
“A Học, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Nụ cười của em như ánh sáng, khiến anh thích rồi lại không dám tới gần.”
“A Học, em nói thích nhất ăn cơm anh làm, em còn nhớ không? Sau này mỗi ngày anh đều nấu cho em ăn.”
“A Học, em nói em không phải gay nhưng lại yêu anh, em có biết khi đó anh cảm động cỡ nào không?”
“A Học, khi em nói em nguyện ý biến dị cùng anh đi tiếp, em có biết anh kích động bao nhiêu không?”
“A Học, em nói...”

“A Học, em nói em phải bảo vệ anh, còn nhớ không?”
“Bảo... bảo vệ?” Nghiêm Học đột nhiên không vùng vẫy nữa, ngẩng đầu nhìn Tả Minh Vũ.
“Phải, bảo vệ. Em nói phải bảo vệ anh.” Tả Minh Vũ mỉm cười, nhẹ thả lỏng cánh tay giam cầm Nghiêm Học.
“Minh Vũ... anh là Minh Vũ... là người em muốn bảo vệ...” Nghiêm Học nâng tay lên sờ gò má Tả Minh Vũ.
“A Học, vì anh, hãy học khống chế năng lượng và dục vọng hút máu được không?”
“Được! Em phải bảo vệ anh!” Ký ức chớp mắt bị kéo trở lại, Nghiêm Học cố gắng khống chế chính mình.
Tả Minh Vũ hôn lên trán Nghiêm Học. Bởi vì Nghiêm H