
Tác giả: Phạn Phạn Sama
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134834
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/834 lượt.
Học, sao không ngủ thêm chút nào, đang nghĩ cái gì?”
“Minh Vũ, em cảm thấy giống như đang nằm mơ, tất cả có phải là thật không?”
“Là thật, đều là sự thật.”
“Vậy sau này em có phải là có thể bảo vệ anh được không? Không cần khiến anh lo lắng nữa?”
“A Học, tuy em là đàn ông, cũng rất giỏi, nhưng trong mắt người yêu thì em vĩnh viễn là đối tượng cần được bảo vệ, giống như em muốn bảo vệ anh vậy, biết chưa? Được bảo vệ không có nghĩa là em yếu đuối, mà chứng minh em được yêu.”
“Ừm, Minh Vũ, em biết rồi, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
“Hì hì.”
“Hơn nửa đêm không ngủ suy nghĩ gì đâu không, em rất rảnh phải không?”
“Đúng vậy, em rảnh lắm, ngủ không được, hì hì.”
“Nếu em đã có tinh thần như vậy thì chúng ta làm đi.”
“Á? Ui chà, sao buồn ngủ quá ta, em muốn đi ngủ. Minh Vũ ngủ ngon!” Nghiêm Học vội nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
“Tốt thôi, em ngủ, anh làm!” Tả Minh Vũ nói xong xoay người đè Nghiêm Học, hôn lên môi cậu.
Chốc lát sau, trong phòng lại tràn đầy tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ.
Qua hơn một tuần, vết thương trên chân Trì Nham đã lành lặn. Nghiêm Học đã hoàn toàn thích ứng năng lực biến dị, phát huy sức mạnh cũng quen thuộc hơn. Chẳng qua bởi vì cậu uống máu của thể biến dị tiến hành biến dị, cho nên năng lực không mạnh bằng Tả Minh Vũ, hơn nữa không thể biến thành thể hoàn toàn như Tả Minh Vũ. Nghiêm Học đối với việc này rất là tiếc nuối, bởi vì nếu cậu cũng có thể biến thành thì sẽ biết thể hoàn toàn của Tả Minh Vũ là cái gì. Tả Minh Vũ nói trong người Nghiêm Học có ba loại máu của anh. Một loại là chính anh, một là máu của thủy tổ quỷ hút máu cổ xưa nhất, còn có một thì anh giữ bí mật. Nghiêm Học bởi vì uống máu trong người Tả Minh Vũ nên cơ thể cậu tương đương có bốn loại máu, huyết dịch càng không tinh thuần, vậy nên Nghiêm Học không cách nào biến thành thể hoàn toàn.
Bình an nghỉ ngơi tại K thị, bảy người bắt đầu đi tới một thành thị hòa bình khác, K thị.
G thị là một thành thị rất nhỏ, vì tiết kiệm thể lực nên mấy người quyết định mua xe thay đi bộ. Bởi vì tới G thị rồi thì không cần nữa, cũng không muốn khiến người khác chú ý, nên mua một chiếc xe van. Khâu Tử Dạ chủ động làm tài xế, đương nhiên Khâu Tử Lộ sẽ đi theo anh hai yêu quý ngồi ghế phụ lái. Mặt sau xe van là hai hàng ghế, Tả Minh Vũ và Nghiêm Học ngồi ở hàng thứ nhất. Đào Chân vốn muốn cùng Hàn Thanh Hương bồi dưỡng cảm tình, bất đắc dĩ có thêm Trì Nham ngồi ở hàng thứ hai.
Kỹ thuật lái xe của Khâu Tử Dạ rất tốt, nửa đoạn đường sau tuy không tính bằng phẳng nhưng Khâu Tử Dạ thích hợp giảm tốc độ, trong xe không quá xóc nảy, người bên trong đều thấy buồn ngủ.
“Mọi người tỉnh lại đi.” Khâu Tử Dạ đánh thức mấy người mơ mơ màng màng.
Mọi người mỉm cười nhưng lòng thầm nói.
“Anh ta cười hả? Sao mình không thấy ta?”
Hai tiếng đồng hồ sau.
“Báo cáo trưởng quan! Toàn viên đã tập hợp!” Đào Chân còn ghiền chơi đóng giả, mọi người tập thể im lặng.
“Trọng điểm!” Tả Minh Vũ nói.
“Tình huống nơi này không khác gì F thị, bị kẹp ở giữa, chạy không thoát, chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Nhưng rất nhiều người không chịu nổi áp lực này muốn chạy trốn, kết quả đều không trở về. Nhưng nghe một gia đình nói gần đây có tới một người, là từ thành thị khác trốn ra, dường như là S thị.” Khâu Tử Dạ nói.
“S? Biết tên là gì không? Hiện giờ người ở đâu?” Tả Minh Vũ hỏi.
“Mọi người đều gọi hắn là A Tứ, bây giờ còn ở tại G thị, cũng hỏi thăm chỗ ở rồi, tùy thời có thể đi qua, muốn đi sao?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“A Tứ? Là hắn ta ư?” Tả Minh Vũ suy tư.
“Ừm. Đào Chân, bên anh thì sao?” Tả Minh Vũ hỏi.
“Lấy S thị làm trung tâm, đa số thành thị đều bị bệnh độc xâm chiếm, phía xa coi như bình yên vô sự, cũng tăng mạnh nghiêm phòng canh gác. Thành thị gần đây chỉ có F, G thị là không bị ô nhiễm, đã tìm ra vị trí chính xác chỗ cất vũ khí và chủng loại số lượng, tôi có thể giải quyết vấn đề cạm bẫy, tùy thời hành động.” Đào Chân nói xong đắc ý nhướng mày.
“Tốt lắm, chúng ta trước tiên đi gặp A Tứ đi, Khâu Tử Dạ dẫn đường.” Tả Minh Vũ nói.
…
“Tứ ca! Thật là anh!” Tả Minh Vũ kêu lên.
Người bị gọi tứ ca, A Tứ ngoái đầu lại, thấy Tả Minh Vũ thì trên mặt lộ ra vui mừng và kích động.
“Tiểu Ngũ! Cậu là Tiểu Ngũ!”
“Đúng vậy, là tôi!”
“Tiểu Ngũ! Cậu thật sự là Tiểu Ngũ rồi! Tiểu Ngũ, sao cậu ở đây?”
“Câu này nên để tôi hỏi anh mới đúng.”
“Tôi trốn ra!”
“Chúng ta tìm chỗ nói kỹ hơn đi.”
“Tốt.”
A Tứ mang bảy người tới một gian phòng, rót nước trà cho họ, mới lại mở miệng.
“Tiểu Ngũ, rốt cuộc tôi tìm được cậu!”
“Hãy nói kỹ hơn đi.”
“Ừ. Từ sau khi cậu đi, tôi nghĩ hết cách đi tìm, nhưng mỗi lần đều bị bắt về. Tháng trước bởi vì bệnh độc nên Mr. D quá bận, không thời gian tự mình kiểm tra tình huống của chúng ta, vừa lúc người đưa cơm cho tôi là người mới, tôi gạt hắn nói máu có vấn đề, hắn bị hù sợ mở cửa vào xem tình huống, tôi đánh bất tỉnh hắn xong chạy ra ngoài.” A Tứ kể nhẹ nhàng nhưng Tả Minh V