
Tác giả: Điểm Tâm
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341118
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1118 lượt.
như vậy sao?
Thiên Vẫn không có kháng cự, thậm chí ôm chặt hắn, chủ động đưa môi đỏ mọng lên, vừa khóc vừa hôn hắn.
“Không nên suy nghĩ những điều đó nửa được không? Thử nghĩ đến những chuyện vui,nghĩ đến Định Duệ……” Cô dừng lại chớp hai mắt,lại thêm một giọt lệ rơi xuống,đem cánh môi non mềm dán lên trên môi hắn.“Nghĩ đến em.”Cô thấp giọng nói.
Trong lòng cô âm thầm thề muốn bảo vệ tâm của hắn. Cô muốn an ủi hắn muốn là người ở trong lòng hắn, ngăn chặn phẫn nộ lại lần nữa thổi đi lý trí của hắn.Tức giận là kẻ địch lớn nhất,là bóng ma làm cho hắn không vui vẻ.
Hắn tùy ý hôn thật sâu, hôn đến cả người cô vô lực, thậm chí không có phát hiện tay hắn đã cởi đi nút áo sơmi của cô, bao trùm vật rất tròn dưới nội y,nhẹ nắm trêu trọc. Khi đầu ngón tay thô ráp của hắn chà qua nụ hoa mẫn cảm,cô phát ra một tiếng thở gấp, bị khoái cảm mãnh liệt làm không ngừng run rẩy.
Đỗ Ưng Dương hôn cô,khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của cô, lấy một tay bắt chéo hai tay của cô ra sau lưng, không có làm đau cô lại làm cho cô không có biện pháp phản kháng, hắn có thể dễ dàng cởi bỏ nội y của cô.
Ngực cô rất mềm rất tròn cùng với nụ hoa đỏ bừng đập vào trong mắt hắn,trong con ngươi đen của hắn toát ra ngọn lửa cực nóng.
“Ưm, không cần.” Cô thấp giọng kháng nghị, thanh âm vừa thẹn lại ngọt ngăn cản không cho hắn xâm lược.
Cô xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, thân thể nhỏ nhắn linh lung dường như bị hắn lột sạch, chỉ còn lại có một quần lót trên người.Cô nóng quá a, nhưng mà giờ phút này trần trụi lại không làm cho cô cảm giác được nửa phần mát mẻ ngược lại nóng đến không ngừng thở dốc.
“Thiên Vẫn.” Hắn tựa vào bên tai cô trầm thấp nói, hô hấp nóng bỏng quán nhập trong tai cô.
Cô run rẩy má phấn càng hồng.“Sao?”
“Anh muốn em.” Đỗ Ưng Dương nhẹ giọng tuyên bố, nâng gò ngực tuyết trắng non mềm lên, lấy đầu ngón tay cọ sát qua lại.
Mãnh liệt khoái cảm làm cho toàn thân Thiên Vẫn run lên,bật ra tiếng than nhẹ mềm mại đáng yêu. Thấy vẻ mặt của hắn,cô thẹn thùng cắn môi, không dám phát ra âm thanh này. Chuyện này không công bằng, hắn tại sao có thể ức hiếp cô như vậy nha?
“Không phải đã sớm muốn qua?” Cô thấp giọng trả lời, có vẻ không được tự nhiên. Con cũng đã lớn như vậy, bằng chứng như núi nha!
“Nhiêu đó không đủ.” Hắn đã chờ đợi chín năm, có nhiều lắm khát vọng cần cô đến bổ khuyết.
“Không đủ sao?”Giọng Thiên Vẫn càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn dường như cúi xuống đến ngực không dám nhìn hắn.
“Vậy làm sao bây giờ?” Cô nhỏ giọng hỏi,thật ra trong lòng đều đã biết.
“Đem em cho anh, tất cả tất cả tất cả đều cho anh.” Trong giọng nói trầm thấp lại có vô hạn bá đạo.
“Khi nào thì?” Thanh âm của cô dường như nhỏ đến không nghe thấy.
“Hiện tại.” Ngoài cửa, hai cái đầu nhỏ đụng vào cùng một chỗ lén nhìn xung quanh
Xác định hình ảnh trong cửa trẻ con không nên nhìn, Định Duệ cẩn thận đóng lại cửa, ngăn cản cảnh xuân bên trong tiết ra ngoài.
Quay người lại, hắn bị đám người phía sau làm sợ hết hồn.“A, các ngươi ở trong này làm cái gì?” Hắn vỗ vỗ ngực,tim còn đập thình thịch.
Không biết khi nào thì sau lưng lại xuất hiện mười mấy người nam nữ đều có, tất cả đều là thành viên trong “Tuyệt Thế”. khách trọ và khách tìm hiểu đều đến đông đủ,muốn đến đây nhìn náo nhiệt.
“Bọn họ đang làm cái gì?” Quỷ Diện dẫn đầu tò mò đặt câu hỏi. Đỗ Ưng Dương sẽ không chuẩn bị đóng cửa lại đánh mông phấn của Thiên Vẫn chứ?
Định Duệ đem hai ngón tay chạm vào cùng một chỗ, a môi.“chụt chụt.” Hắn bắt chước thanh âm khi hôn môi.
“Gì?” Quỷ Diện hơi hơi sửng sốt, phản ứng không kịp.
“Ack, cha hắn rất kiên trì, muốn ôn tập lại với mẹ hắn…… Ack, sử dụng phương thức cứng rắn.” Hắn cân nhắc cách dung từ.
Ở đây đều là người thông minh lập tức liền đã hiểu, tất cả đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ
“Mẹ bị ức hiếp a?” Tiểu Dụ lo lắng nói. Cô thấy mẹ bị đè lên, như vậy không phải rất nặng sao? Mẹ sẽ bị đè ép!
“Tiểu Dụ ngoan, kia…… Ack, không tính là ức hiếp nha.” Được rồi, có thể tính một chút!
Quyết định nơi đây không nên ở lâu, Định Duệ vung lên hai tay, ý bảo mọi người tản đi. Mọi người biết điều tất cả đều khẽ bước thối lui, rất sợ bị Đỗ Ưng Dương bắt được, nhất định phải trước thời gian đi gặp diêm vương.
Định Duệ ôm Tiểu Dụ đi ra ngoài,nhưng cô gái trong lòng lại không chịu im lặng.
“Vì sao chú ấy cởi quần áo của mẹ nha?” Cô hỏi. Vừa mới ghé vào cửa nhìn lén, nhìn thấy áo sơmi của mẹ bay trên mặt đất, cũng không phải muốn tắm rửa tại sao phải cởi quần áo a?
“Có người nào ăn quýt mà không cần lột da không?” Định Duệ nhún vai, chọn ví dụ dễ hiểu nhất để nói.
Tiểu Dụ mở miệng to, cái hiểu cái không, ý là nói mẹ cũng bị “Ăn” sao?
“Anh đã thật lâu có thêm một em gái.”
“Em không phải là em gái của anh sao?” Hai mắt Tiểu Dụ đẫm lệ lưng tròng, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn chau lại.
“Đồ ngốc,anh không xem em là em gái đâu nha.”
“Vậy anh xem em trở thành cái gì?” Cô bé kéo ống tay áo của Định Duệ, nhỏ giọng hỏi.
Chú bé không trả lời chẳng qua chỉ mỉm cười,nghiêng ng