Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dấu Mộng

Dấu Mộng

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341061

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1061 lượt.

ầu đường, ánh mắt u tối.
“Cô!” Hề Kỷ Hằng không chấp nhận câu trả lời của cô, kéo tay cô quát, “Bao nhiêu tiền? Giá cả có thể thương lượng.”
Giản Tư bật cười, nụ cười của cô nhất thời mê hoặc Hề Kỷ Hằng, anh ngẩn người nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, hồn xiêu phách lạc lí nhí nói: “Cô… cô muốn bao nhiêu tôi đều cho đủ…”
Trương Nhu đột nhiên rất đồng cảm với người yêu trong tương lai của Hề Kỷ Hằng, cái tên này thật làm người ta không còn gì để nói, thật ra anh muốn nói anh rất thích Giản Tư, nhưng câu chữ thốt ra từ miệng anh, khiến người nghe cảm thấy ấu trĩ nực cười. Giống như một đứa trẻ nói với bạn của nó: Chơi với mình đi, mình sẽ cho cậu kẹo.
Giản Tư lắc đầu, “Không phải là chuyện tiền nong. Giám đốc Hề, đừng gọi điện, đừng mua đồ cho tôi nữa, tôi chỉ muốn làm việc cho tốt, sống cho tốt. Đừng đến đeo bám tôi nữa. ”
Hề Thành Hạo lặng lẽ bước đến, nhưng anh dừng lại chỗ cách bọn họ hai bước chân, dường như không muốn bước vào vòng tròn hỗn loạn nực cười này.
“Đeo bám?!” Lòng tự trọng của thiếu gia Hề Kỷ Hằng đã bị đả kích mãnh liệt, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cái từ kém phong độ đó lại bị người ta gán lên người anh.
Một ly rượu đầy đã là thử thách quá lớn đối với tửu lượng của Giản Tư, men rượu ngấm từ từ, bây giờ mới thực sự ngấm hẳn. Cô rất vui vì cuối cùng cũng có thể nhờ men rượu nói hết tất cả những gì nên nói, đột nhiên cô nhớ ra gì đó, nghiêm túc nhìn Hề Kỷ Hằng nói: “Tôi không thể nhận quần áo đắt như thế được, anh mang về đi.” Cô nhìn bộ quần áo trên người mình, mơ màng bắt đầu đưa tay cởi cúc áo, “Còn bộ này nữa…” Nét mặt dễ thương và hồn nhiên, làm người khác chỉ muốn véo má cô cho bõ thèm.
Trương Nhu không ngờ lúc uống say Giản Tư lại khó chiều như thế, vội vàng nhăn nhó bước đến túm chặt tay cô, không để cô cởi quần áo ngay tại chỗ trả cho Hề Kỷ Hằng.
Giản Tư rầu rĩ hỏi Trương Nhu: “Quần áo của em đâu rồi?”
Hề Kỷ Hằng đột nhiên nảy tà ý, mở cửa xe chui vào ghế lục tung đống quần áo, rốt cuộc cũng tìm được cái túi đụng quần áo cũ của Giản Tư, chìa ra cho Giản Tư lúc này đang lơ mơ không biết trời trăng gì, cười nhạt nói: “Đây, cô thay đi.”
Giản Tư trước giờ là cô bé rất biết nghe lời, ngoan ngoãn “ừ” một tiếng, lấy tay cởi áo, Trương Nhu kinh hoàng vội che lại, áo lót bên trong thấp thoáng, cả bụng cô cũng lộ ra. “Bà tổ của tôi ơi, xin người đừng làm loạn lên nữa!” Trương Nhu vô cùng đau đầu.
Hề Thành Hạo cuối cùng cũng nhăn mày, giằng tay Giản Tư nói: “Đóng khuy vào! Còn ra thể thống gì nữa!”
Đầu óc hỗn loạn của Giản Tư nhận được mênh lệnh, lập tức tiến hành trình tự thao tác, ngoan ngoãn đóng khuy lại.
Hề Thành Hạo sắc mặt khó coi, lạnh lùng ra lệnh cho Trương Nhu: “Cô ta thế này không thể về nhà được, để người nhà cô ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm. Chị gọi điện về nhà cô ta, tìm đại cái cớ để giải thích cho họ biết.”
Trương Nhu gật đầu, Hề Thành Hạo chưa bao giờ dùng khẩu khí ra lệnh nói chuyện với chị, bây giờ anh ta lên cơn điên, dĩ nhiên chị phải tuân lệnh, nói cho cùng, thì anh ta là ông chủ lớn.
“Em cũng đừng làm loạn lên nữa!” Anh lườm Hề Kỳ Hằng, “Có thể lái xe về nhà không? Không thì để anh gọi người đến đón em!” Hề Kỷ Hằng nhìn chằm chằm vào cánh tay đang túm lấy Giản Tư của anh, “Anh đang làm cái gì thế hả?” Hề Kỷ Hằng giống như một đứa bé bị cướp mất đồ chơi. Trương Nhu vội lôi anh ra. Hề Thành Hạo cũng chẳng để tâm đến Kỷ Hằng, kéo Giản Tư lên xe mình, Giản Tư lờ đờ lảo đảo đi theo anh, giống như một đứa bé đang say ngủ. Sau khi nhét cô vào xe, Hề Thành Hạo không quên ném cho Trương Nhu một cái liếc mắt. Trương Nhu vẫn đang ra ngăn cản Hề Kỳ Hằng, chị lập tức hiểu ý, “Tổng giám đốc yên tâm, tôi sẽ giải thích với mẹ cô bé.”
Hề Kỷ Hằng tức tối nhìn anh họ lôi Giản Tư đi, nổi điên với Trương Nhu: “Ngăn anh ta lại! Đừng để dê vào miệng cọp!”
Trương Nhu cuối cùng cũng có thể thở phào, hôm nay thật là lắm chuyện rắc rối, thoát được cái ải Giám đốc Vu không ngờ Giản Tư và Hề thiếu gia lại gồng mình diễn một vở kịch đặc sắc. Chị rút di động tìm số máy bàn nhà Giản Tư cười nhạt nói: “Anh đem con gái nhà người ta đi mới gọi là dê vào miệng cọp, còn anh ấy thì tôi yên tâm!” “Chị thì biết cái khỉ gì? Anh ta mới là cầm thú thật sự đó!” Hề Kỷ Hằng điên tiết, cũng rút di động gọi cho Hề Thành Hạo, mặt mày hằm hằm gọi mấy lần, cũng không ai bắt máy, anh nóng máu đập mạnh chiếc di động đắt tiền xuống nền xi măng, “binh” một tiếng chiếc di động bị vỡ thành hai mảnh.






Cầu hôn
Hương thơm thoang thoảng đánh thức Giản Tư khỏi giấc ngủ say, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, ánh nắng bị rèm vải hoa màu trà ngăn lại, không gian mông lung mơ hồ, vừa ấm áp lại xa hoa. Giản Tư vô thức nhìn vào hoa văn tinh tế trên rèm vải, rồi đưa mắt về hướng chiếc ghế sofa cạnh tường. Anh nắng nhàn nhạt, có thể nhìn rõ khuôn mặt ngược sáng của anh, hàng mi dài điểm chút sương gió, đôi mắt sâu thẳm phảng phất tia sáng mê người.
Giản Tư nhíu mày, sự việc hôm qua dần hiện ra, cô chỉ nhớ mì