The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dấu Mộng

Dấu Mộng

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341053

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1053 lượt.

cười như thế đi guốc trong bụng, thân mật chào anh một tiếng giám đốc.
Hề Kỷ Hằng lâu lắm không cao hứng như hôm nay. Nhân viên cửa hàng bày từng món đồ từ giày đến túi sách đặt xung quanh chiếc sofa Giản Tư đang ngồi, Giản Tư lạnh lùng không nói gì, anh ta như đang chơi trò chải chuốt cho búp bê, dặn nhân viên thay bộ quần áo anh thích cho cô, trò chiến tranh lạnh của cô chẳng hề ảnh hưởng đến hứng thú của anh. Cuối cùng anh mua một đống túi to túi nhỏ, đám nhân viên cười không khép miệng vào được, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều vây quanh phục vụ vị giám đốc này, Hề Kỷ Hằng mua hàng nhanh gọn, lúc anh quẹt thẻ, Giản Tư nghe thấy nhân viên đọc tổng giá tiền, cô hóa đá ngay trên sofa, đống quần áo phụ kiện này còn đắt hơn ngôi nhà của mẹ con cô nữa! Hề Kỷ Hằng mặt không biến sắc, tự nhiên như không ung dung kí tên trả tiền.
Giản Tư cau mày, cô không thể nhận… đống quần áo này giá trị lớn quá, cô không thể nhận. Không biết tại sao Hề Kỷ Hằng lại bằng lòng chi nhiều tiền thế cho cô, rốt cuộc anh ta coi cô là loại người gì, cô bắt buộc phải cự tuyệt.
Cô không muốn nói chuyện thẳng thắn với anh ta nữa cô sẽ đưa đống đồ này cho Trương Nhu, nhờ chị nói rõ hộ cô cũng tốt, cho dù phải đưa đống đồ này cho Hề Thành Hạo cũng được! Sự bất an mãnh liệt làm cô rối bời tâm trí, cô ngửi thấy mùi vị nguy hiểm, mối nguy hiểm sẽ khiến cô phải lãnh đủ nhục nhã khốn khổ.
Nhân viên cửa hàng đem đồ đạc lên xe, Hề Kỷ Hằng hài lòng nhìn cô với bộ trang phục mới trên người, “Chuẩn bị xong rồi, cũng sắp đến giờ hẹn, đi nào.”






Cự tuyệt
Sáu giờ tối đến hộp đêm vẫn hơi sớm, Giản Tư theo sau Hề Kỷ Hằng, nỗi sợ với vị Giám đốc Vu “nghe danh từ lâu” đã đè bẹp nỗi bực tức với Hề Kỷ Hằng. Lúc từng tốp các cô gái phấn son lộng lẫy đi ngang qua, Giản Tư nép sát vào tường, cô không khỏi nhớ đến khoảng thời gian mình từng bị đồng tiền đẩy vào đường cùng. Giả như Hề Kỳ Hằng biết cô từng có suy nghĩ như thế, liệu còn bằng lòng mua quần áo đắt đỏ tặng cô hay không? Cô cười nhạo bản thân, có lẽ trong mắt anh ta, cô không khác gì những cô gái kia, chỉ là anh ta bằng lòng trả giá cao hơn. Gia thế anh có, cộng với cá tính công tử, nên chỉ vì thích cô, anh mới tìm cớ tặng quà cho cô?
Hề Kỷ Hằng quay đầu nhìn cô, nhếch mép cười cười, nghĩ rằng cô nhìn đám con gái kia là do tò mò.
Tại góc rẽ hành lang được trang trí xa hoa, nhân viên dẫn đường trẻ tuổi lịch sự hỏi số phòng đã đặt, sau đó nhiệt tình nói cho Hề Kỷ Hằng biết, vị khách của phòng này đã đến rồi. Hề Kỷ Hằng gật đầu, Giản Tư thấy căng thẳng, cô không ngờ việc mua sắm lại tốn nhiều thời gian đến vậy, để cho khách hàng phải chờ tệ nhất là đã để Trương Nhu một mình ứng phó Giám đổc Vu.
Trong phòng đã có không ít người, những cô gái tiếp rượu ăn mặc sặc sỡ, khiến căn phòng mờ sáng càng thêm lòe loẹt chói mắt. Giản Tư sững người, bước chân khựng lại bên cạnh Trương Nhu, tại sao lại có cả Hề Thành Hạo?! Anh ngồi cùng sofa với Trương Nhu, một cô gái tiếp rượu tươi cười dựa vào người anh, lúc cô và Hề Kỷ Hằng bước vào anh chỉ nhìn một cái, mặt không chút biểu cảm. Giám đốc Vu là một người đàn ông trung niên đầu trọc lốc, tướng tá đẫy đà to lớn, độc chiếm sofa dài nhất, bốn năm cô gái vây quanh hắn tỉ tê nũng nịu, hắn giống như một miếng bông xốp dày cộm, bị các cô nàng đè lên. Trợ lý của hắn là một thanh niên thấp bé, ngồi tít một bên, anh ta không hề lạ lẫm với khung cảnh trước mặt, mà chỉ mải xem xét hợp đồng Trương Nhu đưa cho.
Anh mắt hắn khiến Giản Tư cảm thấy rất khó chịu, cô không muốn dây dưa thêm một phút nào, Trương Nhu vòng qua bàn uống nước định ra về, cô vội vàng theo sau.
Bất ngờ Giám đốc Vu đứng bật dậy, nói hai tiếng “Khoan đã”.
Hắn cầm chai rượu, cười hì hì nói: “Giám đốc Trương, khi nãy cô kính tôi một ly, tôi còn chưa kính lại cô mà! Vội cái gì chứ? Không nể mặt tôi đến thế sao? Uổng phí thành ý khi nãy của tôi quá.”
“Để bọn họ đi đi,” Hề Thành Hạo đột nhiên lên tiếng, anh cười nhạt nói, “Để tôi tiếp Giám đốc Vu là được rồi.”
Giám đốc Vu không biết là mượn rượu giả điên hay thực sự uống say quá rồi, cầm chai rượu loạng choạng đến bên Trương Nhu, tự rót rượu, “Ồ? Tôi không biết Tổng giám đốc Hề lại là người thương hoa tiếc ngọc đâu đấy,” hắn liếc Trương Nhu, cười nham nhở, ánh mắt đê tiện nói: “Có mối quan hệ thân thiết với Giám đốc Trương hay sao…”
Trương Nhu chau mày, không thèm che giấu sự căm ghét của mình, hừ lạnh một tiếng. Hề Thành Hạo chỉ lạnh lùng chớp mắt một cái, mặt không biểu cảm.
Hề Kỷ Hằng coi thường Giám đốc Vu ra mặt, phì một tiếng rõ kêu, tất cả ánh mắt đều hướng về phía anh, anh thẳng thẳn công khai sự khinh bỉ của mình, “Nói đùa vô duyên quá đấy.”
Giám đốc Vu cũng không tỏ ra ngượng ngùng, vỗ vai Trương Nhu nói liến thoắng: “Uống rượu, uống rượu đi nào.”
Trương Nhu vừa tức vừa hận, túm lấy ly rượu uống cạn một hơi.
Nhưng mục tiêu của Giám đốc Vu chẳng phải là chị, buột miệng khen hay một tiếng, len qua Trương Nhu đến bên Giản Tư, Giả