Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dấu Mộng

Dấu Mộng

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341072

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1072 lượt.

ó còn là Hề thiếu gia thường ngày rất thân thiết với dì. Hôm nay hai ông chủ nhà họ Hề đều nổi trận lôi đình, dì chỉ còn biết trách mình đen đủi thôi.
Giản Tư vẫn nhắm mắt, lúc này cô không có đủ dũng khí đối diện với bất kì ai.
“Giản Tư, lý do tôi không vạch trần cô cũng giống như lý do của bác tôi. Vì chúng tôi không muốn anh ấy bị tổn thương.” Giọng nói của anh rất lạnh lùng, nhưng với Giản Tư, nó còn làm tổn thương hơn nhiều so với việc anh quát mắng dì Lý khi nãy: “Anh ấy… đã làm quá nhiều vì cô. Tôi chỉ muốn khuyên cô một câu, anh tôi không phải người kém sâu sắc đâu, chắc cô cũng biết vì sao anh ấy đã luôn bao dung rộng lượng với cô.”
Giản Tư cố gắng hồi phục để nhịp thở trở lại bình thường, mấy câu nói của anh giáng mạnh vào tim cô, khiến nó dường như không còn đập nữa: “Anh… đã biết hết sao?” Cô biết câu hỏi này mới ngốc nghếch, thừa thãi làm sao, nhưng cô buộc phải nói cái gì đó, nếu không sức nặng đè trên tim sẽ khiến trái tim vốn đang đập khó nhọc của cô càng trở nên khó chịu hơn.
Hề Kỉ Hằng cười nhạt: “Ừ. Lúc đầu tôi còn lo bác đến là muốn làm khó cô, định lao xuống bảo vệ cô cơ đấy.”
Lại thêm một cú giáng mạnh.
Không phải là dao, không phải là vết đâm sắc bén, không chảy máu, chỉ là những cú giáng liên tiếp, tim cô sắp vỡ vụn, sắp bị nghiền nát thành đống bột khô.
“Giản Tư, tôi phải cảm ơn sự tàn nhẫn và bỉ ổi ngày hôm nay của cô.” Anh thư thái thở dài một hơi, vẻ mặt rất giống vẻ mặt Triệu Trạch khi nãy: “Cuối cùng tôi đã có thể không yêu cô nữa rồi.” Cô đau đến đờ đẫn, nằm nghe anh nói không chút phản ứng.
“Cô tự lo liệu đi vậy.” Anh bước đi một bước, rồi dừng lại, quay lưng về phía cô nói: “Tôi đã luôn muốn bảo vệ cô, cho đến bây giờ thì không thể không thừa nhận, từ một cô gái nhỏ bé đáng thương, cô đã trở thành kẻ báo thù chuyên rắp tâm hại người. Cô cũng đừng đánh giá bản thân cao quá, thực ra cô chỉ có thể làm hại những người yêu quý cô mà thôi.”
Nhìn anh đi thẳng không quay đầu lại, Giản Tư bỗng dưng cảm thấy rất tuyệt vọng. Cuối cùng thì người nào cũng được giải thoát rồi, chỉ còn lại một mình cô ở lại chịu đựng sự dày vò của lương tâm!






Đối mặt
“Anh…”
Cửa vừa mở ra, Hề Kỉ Hằng đã nhìn thấy Hề Thành Hạo và Tưởng Chính Lương đứng giữa hành lang, anh hơi sững sờ, thì thầm gọi một tiếng. Anh quan sát sắc mặt khó coi của Hề Thành Hạo. Cửa khép hờ, không chắc có cách âm hay không, có thể Hề Thành Hạo không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của anh và Giản Tư.
“Anh quay lại lấy di động.” Hề Thành Hạo điềm đạm nói, đi lướt qua Hề Kỉ Hằng.
Lúc này Giản Tư đang ngồi dựa lưng vào thành giường, cô thẫn thờ nhìn chiếc di động đặt trên bàn trà, vừa rồi khi tiếng gọi “anh” của Hề Kỉ Hằng vang lên, phản ứng đầu tiên của cô là làm ra vẻ bình tĩnh, cô đã quen ngụy trang trước mặt Hề Thành Hạo. Cô nhìn Tưởng Chính Lương bước vào, cầm di động lên, nghiêng mặt nhìn về phía cô.
Chẳng điều gì có thể biến mất cả, rút cục cô vẫn phải đối mặt với mọi thứ. Có điều cô không ngờ rằng, lời chất vấn của anh lại bình tĩnh như thế.
Sự bình tĩnh của Hề Thành Hạo càng khiến tim cô đau đớn, nhưng lúc này cô không còn hơi sức mà quan tâm đến cảm nhận của mình, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, chờ đợi từng câu nói của anh.
“Việc em bản kế hoạch cho Đông Chính Dịch, hay lúc bố anh sắp ra đi, em không chịu dành cho ông ấy sự an ủi cuối cùng… Tư Tư, những việc đó anh đều không trách em.” Anh cười nhạt: “Những lúc anh định oán hận em, anh đều tự bảo mình, ngày trước Hề gia cũng đã ép em lâm vào cảnh đường cùng, hại người thân duy nhất của em phải ra đi trong đau đớn. Anh trách gì ở em đây? Lúc anh cưới em, anh đã quyết tâm sẽ bao dung mọi hận thù của em. Vì thế… cho dù anh có mất đi người bố, Gia Thiên suýt nữa bị sụp đổ, anh cũng không trách em nửa câu.” Mặt cô trắng toát, bàn tay nắm chặt phần áo bệnh nhân trước ngực.
“Để đạt được mục đích của mình, em đã lợi dụng Kỷ Hằng, em biết rõ quan hệ bất chính của Trương Nhu và Đông Chính Dịch nhưng cũng ngậm tăm. Sau khi anh đi, Tưởng Chính Lương đã chăm sóc em mấy năm trời, không ngờ lại được em báo đáp như thế đấy.” Anh cười đau khổ, rất đồng cảm với Tưởng Chính Lương, bởi cô cũng báo đáp tình cảm của anh như thế.
“Trương Nhu đối với em…” Anh không nói tiếp, nhưng cô hiểu, hồi đầu Trương Nhu đã chăm sóc giúp đỡ cô, coi cô như em gái: “… nhưng em lại để mặc cô ấy phải gánh tội thay cho mình. Em và Đông Chính Dịch cũng như nhau, coi tình cảm là một loại công cụ. Được thôi, mấy thứ này anh đều có thể coi như không nhìn thấy, anh định cứ im lặng mà sống thế cả đời, bởi vì anh yêu em, cũng yêu đứa con trong bụng em.” Anh nhìn cô chằm chằm: “Chuyện gì anh cũng có thể tha thứ cho em, nhưng, không ngờ em lại cố tình làm sảy đứa con chỉ vì muốn vu oan cho mẹ anh, nếu như em yêu anh dù chỉ một chút… chỉ một chút thôi, em cũng không thể có một quyết định tàn nhẫn như thế.”
Cô đờ đẫn nghe anh tuyên án, lúc nghe đến câu cuối cùng, cổ họng khô khốc yếu ớt phát ra âm