
Tác giả: Cố Thất Hề
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134997
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/997 lượt.
t của Ôn Kỷ Ngôn xui xẻo lĩnh trọn. Ôn Kỷ Ngôn lấy giấy ăn lau mặt, hỏi Đường Mật Điềm vẫn đang ho sặc sụa: "Điềm Điềm không sao chứ?"
Đường Mật Điềm định thần, nhìn lớp phấn trên mặt Ôn Kỷ Ngôn phai không ít, vội chỉ tay vào túi xách của mình: "Ngôn Ngôn, mặt cậu hơi loang, mau đi dặm lại đi!" .
"Ờ!" Ôn Kỷ Ngôn cầm túi xách của Đường Mật Điềm bước nhanh ra khỏi phòng.
Đường Mật Điềm lúc này mới quay mặt lại, nhìn Mễ Tu Dương hắng giọng, nói: "Mễ tiên sinh, tôi đi xem Ngôn Ngôn thế nào." Sau đó cũng ra khỏi phòng.
Nụ cười trên miệng Mễ Tu Dương càng phóng đãng, cuối cùng không nhịn được khoái trá bật cười thành tiếng. Đường Mật Điềm, Ôn Kỷ Ngôn, hai nhân vật này đến là thú vị!
Đường Mật Điềm ra khỏi phòng, vừa đi về phía wc vừa gọi điện: "Ngôn Ngôn, đang ở đâu?"
"Đang về nhà rồi!" Ôn Kỷ Ngôn trả lời gọn lỏn: "Điềm Điềm, cô đừng gọi tôi là Ngôn Ngôn nữa, nghe muốn nổi da gà!"
"Hả? Đang về nhà?" Đường Mật Điềm sửng sốt: "Ai cho anh về?" Mẹ còn chưa về, sao anh ta dám về, buổi gặp mặt này, phải tiếp tục thế nào đây!
"Tôi không về nhà, biết đâu tên Mễ Tu Dương biến thái kia dở trò cầu hôn ngay trước mặt mọi người thì sao?" Ôn Kỷ Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường Mật Điềm, cô là người thế nào, sao lại gặp hạng người như thế?"
"Thôi đi, trước giờ tôi chưa từng gặp ai như thế được chưa?" Đường Mật Điềm nhẫn nhịn nói: "Bởi vì có anh, người ta mới thích anh, chính anh không tốt, được chưa?" Đường Mật Điềm đang ấm ức, không dễ gì gặp được một chàng đẹp trai, ai ngờ chàng lại thích Ôn Kỷ Ngôn, mặc dù thâm tâm Đường Mật Điềm thừa nhận, Ôn Kỷ Ngôn đóng giả phụ nữ trông cực dễ thương.
"Điềm Điềm, cô cũng mau về nhà đi, đừng mất thời gian với tên biến thái đó, mệt người!" Ôn Kỷ Ngôn bực bội giục cô.
"Tôi cũng muốn nhưng không thể bỏ mẹ ở lại?" Đường Mật Điềm bất lực nói: "Thôi được, anh về trước đi, nhớ dọn dẹp nhà cửa! Lau nhà sạch vào nhé."
"Biết rồi, cô về sớm đi!" Ôn Kỷ Ngôn cúp máy, ngẩng mặt nhìn thấy cửa hiệu 4S, lại nhìn túi xách của Đường Mật Điềm trong tay, mắt chợt sáng, bước vào cửa hiệu, sau đó mua luôn một con Audi A4, rồi vui vẻ đi bộ về nhà.
Khi Ôn Kỷ Ngôn mở cửa vào, đã thấy Đường Mật Điềm nằm trên salon, đắp mặt nạ, xem phim truyền hình, kinh ngạc hỏi: "Sao cô về nhanh thế?"
"Đương nhiên là nhờ phúc của anh rồi!" Đường Mật Điềm giơ tay vớ quả táo trên bàn trà, cắn một miếng, nhai rau ráu, rồi nói: "Mễ Tu Dương rất thẳng thắn, đã nói thẳng với mẹ tôi là anh ta thích anh, cho nên đương nhiên mẹ không có hứng nói chuyện tiếp, kéo cô Mi Mi đi mua sắm rồi!"
"Thế sao Mễ Tu Dương lại để cho cô ra về?" Ôn Kỷ Ngôn tò mò hỏi.
"Không cho tôi về, không lẽ giữ lại ăn cơm? Anh ta thích anh, không thích tôi!" Cô nhún vai: "Anh biến rồi, đương nhiên anh ta đành tiễn tôi về."
"Tôi thấy tâm trạng cô rất tốt!" Ôn Kỷ Ngôn chăm chú nhìn Đường Mật Điềm rồi kết luận: "Không thấy cô tỏ ra buồn rầu vì anh chàng định giới thiệu cho cô lại thích cô bạn của cô!"
"Việc gì tôi phải buồn? Tôi vốn không thích cái trò ấy."
Đường Mật Điềm cắn một nửa quả táo rồi đặt lên bàn, xoa lớp mặt nạ đã khô trên mặt, trước khi vào phòng tắm, ném lại một câu: "Ôn Kỷ Ngôn, tôi phải cảm ơn anh, hôm nay vậy là mẹ tôi bị sốc không nhỏ, chí ít trong một thời gian ngắn sẽ không bắt tôi đi xem mặt... la la la, thế giới thật đẹp!"
"Sự đẹp đẽ vui vẻ của cô được xây dựng trên nỗi đau khổ của tôi!" Ôn Kỷ Ngôn hét với theo.
"Ôn Kỷ Ngôn, tôi muốn hỏi anh một việc." Đường Mật Điềm rửa mặt xong, bước ra đứng dựa cửa lau mặt, nói với Ôn Kỷ Ngôn: "Không phải anh thích đàn ông sao, tôi thấy Mễ Tu Dương rất chuẩn, lại thích anh, sao anh từ chối người ta?"
"Anh ta chuẩn ư? Sao tôi không thấy!" Ôn Kỷ Ngôn trả lời cho xong chuyện. "Tôi lại thấy, anh ta rất điển trai, anh không nhận ra à, khi anh ta mỉm cười rất giống Ngô Tôn!" Đường Mật Điềm nhớ lại nụ cười của Mễ Tu Dương, thật thà nói.
"Giống Ngô Tôn?" Ôn Kỷ Ngôn nhíu mày, chuyển chủ đề: "Cô thích Ngô Tôn sao?"
"Rất thích!" Đường Mật Điềm dù không phải là fan cuồng, nhưng cũng rất thích các nam minh tinh.
"Ý cô là cô thích Mễ Tu Dương?" Ôn Kỷ Ngôn quay mặt lại, hỏi.
"Mễ Tu Dương thích anh, anh bảo tôi thích anh ta làm gì? Anh ta giống Ngô Tôn đến mấy, cũng không phải là Ngô Tôn!" Đường Mật Điềm lừ mắt với Ôn Kỷ Ngôn, "Tôi không thích hàng nhái!" Nếu Mễ Tu Dương không thích Ôn Kỷ Ngôn mà vừa gặp đã thích Đường Mật Điềm, thì lòng cô có thể cũng âm thầm hướng về anh ta, hơn nữa còn đắc ý vì dạo này mình đào hoa nở rộ. Này nhé, trong nhà bỗng dưng xuất hiện một trai đẹp, dù là Gay, nhưng mặt mũi đẹp tuyệt, nhìn cũng sướng mắt, ăn cơm với gã cũng cảm thấy ngon miệng. Còn Mễ Tu Dương, công bằng mà nói, quả thật rất được, nhưng mỗi người mỗi khẩu vị, anh ta lại thích Ôn Kỷ Ngôn, cho nên chút cảm tình ban đầu của cô với anh ta chưa kịp nảy mầm đã bị bóp từ trong nôi.
Cho nên nói, không có cái gọi là có thể!
"Đường Mật Điềm, cô thấy tôi thế nào?" Ôn Kỷ Ngôn vừa hỏi vừa nở nụ cười rất tình: "Có phải tôi đẹp hơn Ngô Tôn?"
"Phải, anh đẹp t