Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Tác giả: Cố Thất Hề

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134991

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/991 lượt.

mối đã cười hề hề đứng đón ở cửa: "Đường Uyển, phía này!"
"Ồ, Mi Mi, lâu lắm không gặp, ngày càng trẻ ra đấy!" Bà Đường vui vẻ chào, ngoảnh sang bên: "Lại đây, Điềm Điềm, chào cô Mi Mi đi!"
Đường Mật Điềm ngoan ngoãn chào xong, ngoảnh sang bên, Ôn Kỷ Ngôn lập tức uốn giọng nói theo: "Chào cô Mi Mi!"
"Đây là Điềm Điềm hả, xinh quá!" Mi Mi niềm nở cầm tay Đường Mật Điềm ngắm một hồi, rồi nhìn sang Ôn Kỷ Ngôn "Còn đây là..."
"Ồ, đây là chị em của Điềm Điềm, đang ở chung với Điềm Điềm, tên Ngôn Ngôn!" Bà Đường vui vẻ giới thiệu rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Hay là ta vào trong nói chuyện?"
"Ờ, vào trong rồi nói, Tu Dương đợi một lúc rồi!" Mi Mi thân thiết khoác tay bà Đường, cùng đi vào căn phòng đã đặt trước.
"Điềm Điềm có phải cô thường xuyên bị mẹ dẫn đi xem mặt? Giống như trong phim?" Ôn Kỷ Ngôn huých Đường Mật Điềm, nói đùa, "Cô đã gặp những người đàn ông thế nào, tiết lộ với tôi một tý được không?"
"Tiết lộ cái đầu anh!" Đường Mật Điềm lừ mắt, thì thầm: "Ôn Kỷ Ngôn, anh đừng cười trên đau khổ của người khác, ngộ nhỡ lát nữa anh chàng kia khẩu vị nặng lại thích anh, xem anh xoay sở thế nào!"
"Ha ha. Tôi rất mong, cô gặp được hàng độc!" Ôn Kỷ Ngôn nhướn mày.
"Anh mới là hàng độc!" Đường Mật Điềm mặt hầm hầm đi theo mẹ vào phòng. Ôn Kỷ Ngôn mặt mày hớn hở, nở nụ cười cực lúng liếng!
Mọi người bước vào căn phòng đặt trước trong khách sạn, ngồi cạnh cô Mi Mi là nhân vật chính của buổi xem mặt hôm nay, anh chàng mặc chiếc áo lười màu xanh nước biển, quần bò cùng màu, tóc thẳng, chải ngược gọn gàng, nhìn rất moden, khuôn mặt cũng rất điển trai, lông mày vếch, sống mũi cao, cộng với đôi mắt đen sáng, trông cực ấn tượng.
Mặc dù Đường Mật Điềm không quá coi trọng ngoại hình, nhưng lần đầu tiên đi xem mặt nhìn thấy người đàn ông ngoại hình, khí chất nổi bật như thế, bất giác cũng thầm liếc mấy cái.
Ôn Kỷ Ngôn cũng lặng lẽ theo ánh mắt Đường Mật Điềm, nhìn về phía Mễ Tu Dương, khi bắt gặp đôi mắt anh ta, đôi mắt cơ hồ hoàn toàn lặng sóng, nhưng sắc lẹm, xem ra người đàn ông này rất nội tâm.
Mễ Tu Dương cũng lập tức nhận ra vẻ hiền thục dịu dàng của Đường Mật Điềm, cảm giác cô là người dễ bộc lộ cảm xúc, thậm chí còn ngang nhiên ngắm nghía anh, anh bất giác cảm thấy thú vị, sau đó bỗng bị thu hút bởi một ánh mắt nóng bỏng khác, quay mặt lại, lặng lẽ quan sát nhân vật sau lưng Đường Mật Điềm. Khi "cô gái" bối rối tay liên tục chỉnh sửa chiếc khăn quàng trên cổ, anh kinh ngạc thoáng nhìn thấy cục yết hầu! "Cô gái" này giấu mình khéo thật!
Mễ Tu Dương mặc dù đã ba mươi, đến tuổi lập gia đình, nhưng không hề sốt ruột về chuyện hôn nhân, nhất là khi đang dốc sức vào sự nghiệp, anh không có thời gian bận tâm vấn đề đó, tuy nhiên bố mẹ anh không nghĩ như vậy, họ sốt ruột muốn bế cháu, liên tục bố trí cho anh đi xem mặt các cô gái. Không thể cãi lại cha mẹ, anh miễn cưỡng làm theo lời họ, nhưng viện mọi lý do để từ chối các cô gái!
Nào ngờ, cùng với số lần xem mặt càng nhiều, thất bại càng tăng, bố mẹ càng lo lắng, ép anh tạm ngừng sự nghiệp, để lo chuyện hôn nhân.
Lần này, còn có cả bà dì ruột đích thân tháp tùng, anh không thể từ chối, đành ngoan ngoãn làm theo, không ngờ lại có một bất ngờ thú vị thế. Cái trò "nam đóng giả nữ" đi xem mặt của phía bên kia đã bị anh phát hiện, vậy thì anh sẽ tương kế tựu kế, chơi với họ đến cùng.
Mễ Tu Dương nhìn khắp một vòng, lễ độ mỉm cười với bà Đường, tự giới thiệu: "Chào cô Đường, cháu là Mễ Tu Dương!" Ánh mắt chuyển sang Đường Mật Điềm, bà Đường liền vui vẻ giới thiệu: "Đây là Đường Mật Điềm, con gái tôi, còn đây là Ôn Ngôn Ngôn, bạn thân của nó!"
Bà Đường và cô Mi Mi nhìn Đường Mật Điềm, Ôn Ngôn Ngôn và Mễ Tu Dương chỉ nhìn nhau, không nói gì, chỉ quan sát, bất giác lần lượt so sánh Đường Mật Điềm và Mễ Tu Dương.
"Chào Đường tiểu thư!" Mễ Tu Dương lịch sự chào, sau đó chuyển ánh mắt sang Ôn Kỷ Ngôn, nhếch miệng đầy ẩn ý, chào: "Chào cô!"
"Tôi là Ôn Ngôn Ngôn!" Ôn Kỷ Ngôn tay bíu vào mặt bàn, ép giọng, đánh liều nói, sau đó, cúi đầu nhìn mặt bàn.
Đường Mật Điềm theo ánh mắt của Mễ Tu Dương cũng nhìn về phía Ôn Kỷ Ngôn, trong lòng thấp thỏm lo lắng, không biết có chỗ nào sơ hở không.
Bà Đường và cô Mi Mi nhìn nhau, thấy ba đứa trẻ rụt rè không ai nói gì, vội lên tiếng: "Các bạn trẻ cứ nói chuyện trước đi, chúng tôi ra ngoài ăn chút gì đã!" Nói xong, hai bà nháy mắt ra hiệu, lần lượt đứng dậy, bước ra ngoài.
"Đường tiểu thư, nghe nói, cô là chuyên gia trang điểm?" Sau khi hai vị phụ huynh ra ngoài, Mễ Tu Dương nho nhã nhấc cốc nước, uống vài ngụm rồi hỏi.
"Vâng, đúng!" Đường Mật Điềm ấp úng đối phó, lúc này mắt cô đang tập trung vào cái cổ của Ôn Kỷ Ngôn, lặng lẽ khẽ đạp vào chân anh ta dưới gầm bàn, tay sờ vào cổ ra hiệu, nhưng gã ngố đó vẫn đờ ra, trong khi Mễ Tu Dương bên cạnh hơi nhíu mày, khẽ rên một tiếng. Đường Mật Điềm sơ ý không phát hiện ra, lại đá mạnh lần nữa.
"Ối!" Mễ Tu Dương đau quá buột miệng kêu to, ngước nhìn Đường Mật Điềm vẻ tội nghiệp: "Đường tiểu thư, cô vừa đạp vừa đá chân tôi, cô có ý g