
Tác giả: Cố Thất Hề
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134990
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/990 lượt.
húng con là bạn!" Mật Điềm nhanh chóng nói, chỉ sợ anh nói lộ ra hợp đồng ở ghép, "Anh họ của Ngôn Ngôn, cũng xem như một nửa là anh của con phải không!" Nói rồi, cô tươi cười nịnh mẹ, nhưng trong lòng như muốn gào lên: "Mẹ, đừng nhìn Kỷ Ngôn nữa, mẹ càng nhìn, con càng lo lắng!"
"Ha ha" Kỷ Ngôn thì nở nụ cười tươi rói nhất hùa theo câu nói của Mật Điềm.
Mẹ Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn, nhìn đôi mắt biết cười của anh, trông giống như một cậu bé ngoan được người già yêu thương, nên thái độ cũng dịu dàng hơn, bà hỏi: "Ôn Kỷ Ngôn, cháu làm nghề gì?"
Mật Điềm giật mình, lo lắng đan hai tay vào nhau, cắn môi, khẽ nhìn Kỷ Ngôn, Ôn Kỷ Ngôn cẩn thận khẽ liếc Mật Điềm, rồi nhanh chóng quay đầu, "Ừ?" Mẹ Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn và Mật Điềm trao đổi bằng ánh mắt, trong lòng suy đoán, bọn chúng có quan hệ gì, nên càng muốn biết, Kỷ Ngôn làm nghề gì, "Ôn Kỷ Ngôn, cô hỏi cháu, cháu làm nghề gì?"
"Cô à, cháu là người mẫu quảng cáo!" Kỷ Ngôn nhanh trí trả lời, trên mặt nở nụ cười tươi.
"Người mẫu quảng cáo?" Giọng mẹ Mật Điềm không biết là vui hay buồn, "Trông rất đẹp trai!" Sau đó cười nhìn Kỷ Ngôn hỏi: "Thế thu nhập của cháu có ổn định không?"
"Thu nhập" Kỷ Ngôn ngạc nhiên, rồi trả lời: "Cũng được ạ, tiền thù lao một quảng cáo có thể đủ cho cháu tiêu xài trong nửa năm!"
"Thế một năm cháu quay bao nhiêu quảng cáo?" Mẹ Mật Điềm dò hỏi, kì thực, bà muốn tìm hiểu về tình hình kinh tế của Kỷ Ngôn, lúc này bà giống như mẹ vợ đang thăm dò con rể.
"Cái này không ổn định lắm" Kỷ Ngôn trả lời không được tự nhiên, anh vốn nói dối để đối phó với mẹ Mật Điềm, tại sao anh lại có thời gian rỗi đi cùng Mật Điềm, nhưng không ngờ, điều mẹ cô nghĩ lại quá xa so với dự định của anh, tâm ý cũng sâu xa hơn nhiều.
"Vậy gia đình cháu như thế nào? Bố cháu làm nghề gì? Mẹ làm nghề gì?"
Mẹ Mật Điềm tiếp tục điều tra gia cảnh nhà Kỷ Ngôn.
Mật Điềm mấp máy môi, cuối cùng không có cách bình tĩnh, cô kéo tay áo mẹ nói: "Mẹ, mẹ đến đây làm gì?"
"Mẹ chỉ tiện hỏi thôi mà." Mẹ Mật Điềm cười hiền, nhưng mắt vẫn nhìn vào Ôn Kỷ Ngôn.
"Mẹ chỉ tiện hỏi mà mẹ hỏi cả bố mẹ anh ấy làm gì?" Mật Điềm không vui gào lên: "Mẹ vừa nãy còn muốn con và Mễ Tu Dương thành đôi, giờ lại tóm lấy Ôn Kỷ Ngôn, mẹ muốn làm gì?" Là con gái của mẹ, nên cô đương nhiên biết rõ tâm tư của mẹ, mẹ cô chắc chắn muốn điều tra Ôn Kỷ Ngôn với tư cách là con rể rồi!
"Xem con kìa, mẹ hỏi thì làm sao!" Mẹ Mật Điềm không quan tâm, sau đó nhíu mày cười nói: "Nghe cách nói của con, dường như con và Mễ Tu Dương có chuyện?"
"Mẹ!" Mật Điềm không chịu được nói to, "Mẹ nghĩ linh tinh gì thế?" rồi nói: "Con và Kỷ Ngôn còn có việc, phải đi trước đây, mẹ từ từ xem phim nhé, bye bye!" Nói xong, kéo Ôn Kỷ Ngôn đang đứng ngây ra, chạy thật nhanh, không cần xem phim.
"Này, con chạy nhanh thế... mẹ còn chưa nói hết!" mẹ Mật Điềm không vui gào lên khi Mật Điềm bỏ chạy, khi không thấy bóng dáng hai người, mẹ Mật Điềm tự nói: "Mễ Tu Dương rất được, nhưng anh chàng này cũng không kém!"
"Chị lẩm bẩm gì thế?" Dì Mật Điềm từ trong toilet bước ra thấy mẹ cô cười rạng rỡ liền tò mò hỏi.
"À, chị nói cho dì biết, chị vừa gặp Điềm Điềm!" "Điềm Điềm đâu?" dì cô nhìn khắp nơi hỏi.
Mẹ Mật Điềm kéo tay dì, cao hứng nói: "Dì đừng nhìn nữa, nó chạy rồi!" sau khi bình tĩnh nói tiếp: "Nó gần đây có vẻ đào hoa..." rồi hạ giọng, đưa hai ngón tay ra dấu với dì cô: "Hai anh chàng, hơn nữa cũng được!"
"Hả" Dì cô ngạc nhiên, rồi cười chúc mừng: "Thế thì chị yên tâm rồi nhé, Điềm Điềm, thật quyến rũ!"
"Ừ, đào hoa như thế, sự thật chị cũng rất lo!" mẹ Mật Điềm thở sâu, nụ cười tươi cũng đan xen phần lo lắng.
"Chị sợ Điềm Điềm đào hoa chọn nhầm!"
"Chị yên tâm đi, Điềm Điềm nó tự biết cân nhắc!" Dì an ủi mẹ cô.
"Ừ, nhưng nói thật, chị vẫn thích Mễ Tu Dương hơn." Mẹ Mật Điềm kéo dì cô, đi sang một bên, so sánh giữa Kỷ Ngôn và Tu Dương, miêu tả tỉ mỉ, rồi kết luận: "Kỷ Ngôn mặc dù đẹp trai, là người mẫu, nhưng thu nhập không ổn định, hơn nữa, đàn ông đẹp trai như vậy để làm gì? Hơn nữa, Tu Dương không những đẹp trai, còn chăm chỉ, cái chính là công việc ổn định, thích hợp để kết hôn!"
Dì cũng gật đầu: "Hai người đều có thế mạnh riêng, nhưng nghe chị nói vậy, dường như Mễ Tu Dương đáng tin cậy hơn!" Anh chàng này có thành ý đến tận nhà gặp mặt, hơn nữa mọi mặt đều tốt, dưới con mắt của người lớn, thì là đối tượng tin tưởng được.
"Điềm Điềm, cô làm gì thế?" Ôn Kỷ Ngôn bị Điềm Điềm kéo đi một đoạn dài, quay lại không thấy bóng dáng mẹ đâu, mới quay người, chống nạnh, thở phì phò, anh ngạc nhiên hỏi cô.
"Ý, đừng nói nữa!" Mật Điềm xua xua tay, thở dốc nói: "Anh còn bị mẹ tôi hỏi nữa, thì chuyện tổ tông tám đời nhà anh đều bị lộ ra hết."
"Tổ tông tám đời nhà tôi đều là người lương thiện, không sợ bị mẹ cô tra hỏi." Kỷ Ngôn cười tươi, nhìn Mật Điềm hai má đỏ hồng vì chạy cảm thấy có chút bần thần.
"Tổ tông tám đời nhà anh là người lương thiện" Mật Điềm liếc nhìn Kỷ Ngôn, rồi nói: "Nhưng, nếu mẹ tôi biết, anh và tôi sống chung, mẹ nhất định sẽ giết anh!" thở chậm lại nói: