
Tác giả: Cố Thất Hề
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134986
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/986 lượt.
"Cho dù là người lương thiện cũng sẽ giết anh!"
"Tại sao vậy?" Kỷ Ngôn hỏi.
"Vì anh là đàn ông!" Mật Điềm nói tiếp: "Cho dù anh là gay, thích đàn ông, nhưng nếu mẹ tôi biết anh và tôi ở cùng nhau, bà nhất định sẽ đè chết anh!"
"Sao không đè chết cô?"
"Sau khi đè chết anh, cũng sẽ đè chết tôi." Mật Điềm nghĩ đến mẹ, toàn thân liền cảm thấy run lên, "Mẹ tôi biết rồi, nhất định sẽ đè chết chúng ta!"
"Ồ" Kỷ Ngôn thốt lên, nhìn khuôn mặt sợ hãi của Mật Điềm, không biết nên nói gì để an ủi cô, rốt cuộc đó cũng là mẹ cô!
"Ôn Kỷ Ngôn, tôi nói thật với anh, đừng nghi ngờ mẹ tôi! Mẹ có sức mạnh khủng khiếp!" Mật Điềm chỉ sợ Kỷ Ngôn không tin lời cô nên nói thêm.
"Ừ, tôi không nghi ngờ!" Ôn Kỷ Ngôn đồng ý gật đầu, đôi mắt đen sâu chăm chú nhìn Mật Điềm: "Vậy chúng ta phải làm sao?"
"Có thể làm sao?" Mật Điềm nhún vai: "Anh đừng để mẹ tôi biết anh là đàn ông, hơn nữa lại ở cùng tôi là được rồi, cho dù anh có dùng cách nào! Nhất định luôn phải ghi nhớ hai điểm này."
"Không được để mẹ cô biết chúng ta ở cùng, điều này không khó!" Kỷ Ngôn nghĩ rồi nói: "Nhưng, sự thật tôi là đàn ông!" Kỷ Ngôn vô tư nói: "Điều này không cách nào giấu được!"
"Anh là đàn ông gì, anh là gay" Mật Điềm đang rối bời nên nói: "Anh không phải đàn ông, anh cũng không được tính là đàn ông!"
Mặt Kỷ Ngôn biến sắc, rồi quay mạnh người lại, hai tay dùng sức ấn vào vai Mật Điềm, hỏi rõ từng chữ: "Tôi không là đàn ông? Cũng không được tính là đàn ông?"
"Đúng thế..." Bị Kỷ Ngôn nhìn với ánh mắt buồn bã, trong lòng cô có chút sợ hãi, chỉ có thể trả lời bừa một câu, rồi nhanh chóng sửa lại: "A, không phải, anh là đàn ông..." nhìn bộ dạng của Kỷ Ngôn, chắc chắn câu nói không phải là đàn ông của Mật Điềm đã làm tổn thương lòng tự tôn của anh, Mật Điềm không ngốc, nên đã phản ứng lại, nhanh chóng sửa lời nói, cùng với nụ cười tươi.
Nhưng Kỷ Ngôn vẫn tính toán như thế, anh đưa mạnh tay ra ôm Mật Điềm vào trong vòng tay, hơi thở ấm nóng phả mạnh vào đầu mũi nhạy cảm của cô.
Mật Điềm cứng người, khó khăn nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt của Kỷ Ngôn, đầu mũi của anh, cách mũi cô chưa đến 3cm, cô thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của Kỷ Ngôn phả vào mũi cô, thật nóng, thật ẩm.
Đường Mật Điềm bất ngờ bị khuôn mặt đẹp trai làm cho giật mình, tim đập thình thịch, lắp bắp nói: "Ôn... Ôn Kỷ Ngôn, anh sao thế?"
"Tôi muốn nói với em! Tôi là đàn ông thật sự!" Ôn Kỷ Ngôn nghiêm túc nói, sau đó, dùng tay nhẹ nhàng vén tóc xòa xuống hai bên má cô: "Đường Mật Điềm, tôi là đàn ông!"
Mật Điềm trong lòng hoang mang, lo lắng, "Được rồi, Ôn Kỷ Ngôn, tôi biết rồi, anh là đàn ông, anh thật sự là đàn ông!"
"Nhưng, tôi thấy, em vẫn chưa tin tôi." Kỷ Ngôn nhìn chằm chằm vào Mật Điềm, "tuy em nói, em tin tôi nhưng thái độ của em lại khác."
"Không phải." Mật Điềm vội phủ nhận.
"Em có."
"Không có." Mật Điềm kiên quyết trả lời.
"Đường Mật Điềm, em nói có, tức là em nói dối!" Ôn Kỷ Ngôn cũng kiên quyết như vậy, ánh mắt sáng rực nhìn Mật Điềm "Có tức là có, anh rốt cuộc muốn thế nào?" Mật Điềm không ngại trợn mắt nhìn thẳng vào Kỷ Ngôn với dáng điệu bất cần.
Ôn Kỷ Ngôn cảm thấy hơi thở ấm nóng của Mật Điềm phả vào mũi, anh chợt cảm thấy căng thẳng, mắt nhìn trừng trừng vào đôi môi đỏ của cô, anh bị mê hoặc bởi đôi môi khẽ rung ấy, khuôn mặt tức giận, thật đáng yêu, cho nên anh không do dự hỏi: "Cô đã không tin tôi là đàn ông, vậy, tôi chỉ có thể chứng minh cho cô xem!"
"Hả!" Mật Điềm bối rối chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng lại Kỷ Ngôn nói chứng minh, vậy chứng minh như thế nào, nhưng môi của anh sát vào môi của cô rồi.
Hai môi chạm vào nhau, Mật Điềm hoàn toàn bất ngờ, mở to mắt, toàn thân run rẩy.
Chiếc lưỡi linh hoạt của Kỷ Ngôn lách vào trong chiếc môi khẽ mở vì kinh ngạc của Mật Điềm, từ từ dịch chuyển sâu vào, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô thật nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng vẫn mãnh liệt.
Nụ hôn này chợt trở nên đau khổ khó nói, càng hôn càng sâu.
Đôi mắt đẹp của Mật Điềm chợt mở to, lúc này, đầu óc cô trống rỗng. Cô cũng không biết phản kháng hay đón nhận nụ hôn của Kỷ Ngôn, nên ôm lấy anh hay đẩy anh ra?
Cô vẫn do dự, chỉ có thể cuốn theo nụ hôn của Kỷ Ngôn, nụ hôn vừa dịu dàng vừa mãnh liệt đi sâu vào theo bờ môi cô, cuốn chặt cô vào, cuốn hết cả những vui buồn lẫn lộn, còn tay của anh, từ từ di chuyển ở đằng sau lưng cô, ôm mạnh lấy eo cô, cảm giác lạ truyền từ phần eo nhạy cảm, bên tai có âm thanh lạ, khiến Mật Điềm choàng tỉnh, đưa tay đẩy Ôn Kỷ Ngôn, khuôn mặt đỏ ửng, cô nhìn Kỷ Ngôn, xấu hổ nói: "Ôn Kỷ Ngôn, anh có ý gì?"
"Tôi..." Kỷ Ngôn tự tin nói: "Tôi muốn nói cho em biết, tôi là đàn ông!" nói rồi vỗ ngực: "Nếu em còn không tin, vậy chúng ta hãy tiếp tục!"
"Anh... đúng là đồ tồi!" Mật Điềm tức giận tát anh, anh chàng đáng ghét này hôn cô chỉ vì muốn chứng minh anh ta là đàn ông, khiến Mật Điềm tức ói máu.
"Tôi tồi chỗ nào?" Kỷ Ngôn sờ vào bên má bị Mật Điềm tát, ánh mắt buồn bã: "Đường Mật Điềm, tôi chỉ muốn nói thật với em, tôi không phải là Gay, tôi là một người đàn ô