
Tác giả: Cố Thất Hề
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134948
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/948 lượt.
n, cháu có thể hỏi bác một câu cuối không?"
"Hỏi đi." Ôn Cường nhẫn nại gật đầu.
"Sao mọi người lại có thể vào nhà cháu?" Khi đi ra khỏi nhà, Mật Điềm phát hiện khóa không hỏng, cơ bản là không bị phá. "Dùng khóa mở cửa." Ôn Cường lấy khóa từ trong túi ra đưa cho Mật Điềm rồi dặn dò: "Khóa nhà cháu đây, giữ cẩn thận, đừng vứt linh tinh."
"Nhà cháu có hai chìa!" Mật Điềm chớp mắt, cô và Kỷ Ngôn mỗi người một chiếc, đây là chìa dự phòng, chiếc chìa khóa mới không phải hai chiếc mà cô và Kỷ Ngôn giữ! Khi cô muốn hỏi tiếp Ôn Cường thì ông đã nhắm mắt thư giãn, không để ý đến Mật Điềm nữa.
Đương nhiên Ôn Cường không ngốc nghếch thừa nhận, ông tìm thám tử tư làm lại chìa khóa nhà Mật Điềm...
Mật Điềm khó hiểu nhìn chiếc chìa khóa mới suốt cả chặng đường từ thành phố S, đến sân bay thành phố W, về đến thành phố B, khi máy bay hạ cánh, cô lại bất ngờ thêm lần nữa.
Cô và Ôn Cường ngồi ở khoang hạng nhất, khi các hành khách đi xuống, người đầu tiên cô nhìn thấy là mẹ, dì, Tào Ái Ái và họ hàng, khi người cuối cùng xuống là Mễ Tu Dương, cô thật không biết nói gì, nhìn bố Kỷ Ngôn: "Bác Cường, chuyện này là thế nào?"
"Cháu kết hôn, đương nhiên phải mời họ hàng đến." Ôn Cường nhìn Mật Điềm đang kinh ngạc, bình tĩnh nói: "Bác đã thuê cả máy bay, cháu yên tâm, khách sạn tối nay bác cũng đã sắp xếp rồi, hôn lễ của cháu ngày mai sẽ hoàn thành."
Mật Điềm muốn nói với mẹ vài câu, nhưng trợ lý riêng của Ôn Cường, lịch sự mời cô đi, sau đó, cả tối bị nhốt ở đó để làm người mẫu cho nhà thiết kế thời trang, cho đến khi gần sáng, khi váy cưới cấp tốc may xong, mới cho cô đi ngủ. Mật Điềm gục vào gối, không còn sức nghĩ đến chuyện linh tinh nữa, ngủ một giấc sâu. Dù sao, từ lúc gặp Kỷ Ngôn, những người mà cô gặp đều không bình thường, Mễ Tu Dương nhiều mưu mô, Diêu Dao ghê gớm, còn bố Kỷ Ngôn quyết đoán.
Những người này, người này ghê gớm hơn người kia.
Khi Ôn Kỷ Ngôn tỉnh giấc, thấy mình bị trói ở trên giường trong phòng của mình, liền cau mày, suy nghĩ, anh chắc bị bố bắt về, chết tiệt, Mật Điềm sao rồi? Cô ấy không bị hành động của bố làm cho sợ hãi chứ? Nghĩ đến đây trong lòng anh bỗng lo lắng, anh gào to "Bố... bố..."
"Ranh con muốn làm gì?" Ôn Cường mở mạnh cửa, trừng mắt nhìn Kỷ Ngôn: "Bố nói cho con biết, hôm nay là hôn lễ của con và tiểu thư nhà họ Đường! Phóng viên các báo đều đến rồi, hôn lễ còn mười phút nữa! Con nhanh chóng sửa soạn, nếu con còn chạy trốn, ta sẽ chặt chân con." Nói rồi, không do dự ném bộ trang phục chú rể cho anh.
Kỷ Ngôn nghe bố nghiêm khắc nói, liền cau mày phản kháng: "Bố, bố đừng làm thế nữa, con sẽ không kết hôn với tiểu thư nhà họ Đường!" rồi thở sâu nói: "Con có người yêu rồi, trong bụng cô ấy, có con của con rồi!" Nhìn bố lần này bất ngờ lại bá quyền bắt anh về, hơn nữa lại còn khủng khiếp hơn lần trước, lần trước chỉ là đính hôn, lần này lại là kết hôn, Ôn Kỷ Ngôn chỉ có thể nói dối, hi vọng bố không bắt anh kết hôn.
Ôn Cường lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Ngôn: "Người mà con thích, không phải là Đường Mật Điềm sao? Bố đã dẫn cô ấy đi kiểm tra rồi, không có thai!"
"Bố, cô ấy giờ chưa có thai, không có nghĩa sau này không có thai." Kỷ Ngôn nhanh chóng đổi chủ đề: "Con cũng không kết hôn với con gái nhà họ Đường, muốn cưới thì bố cưới đi." Nói rồi xé mạnh bộ lễ phục chú rể, thể hiện sự phản đối.
"Tên chết tiệt, con đừng hối hận đấy!" Ôn Cường tức giận đẩy cửa đi ra, hiển nhiên là ông bị làm cho quá tức giận, "Cho con mười phút, con không đi, bố sẽ trói con lại."
"Con mới không hối hận, bố trói con, con cũng không đi." Ôn Kỷ Ngôn gào to sau lưng Ôn Cường, nói rồi, anh bắt đầu nhìn vào dây trói mình, sau đó nhìn khắp nơi, tìm vật để cởi trói.
Khi anh cởi được dây liền nhìn vào đống dây anh vừa cởi, trong lòng chợt thấy vui mừng, nhanh chóng tìm khắp nhà, rồi nhìn về phía cửa sổ, không do dự tìm trong ngăn kéo, cuộn dây lần trước dùng để chạy trốn, khéo léo bám vào dây trốn ra từ cửa sổ.
Ôn Cường quan sát từng hành động của Kỷ Ngôn từ camera, thấy anh an toàn chạy thoát, vội ra ra lệnh cho vệ sỹ: "Bắt cậu chủ lại!"
Đám vệ sỹ đứng cạnh đã sẵn sàng nhận lệnh, vội đuổi theo, Ôn Kỷ Ngôn còn chưa kịp phủi bụi trên người, đã bị bao vây, anh liền phát huy tốc độ chạy một trăm mét, nhanh chóng chạy ra cổng...
Ôn Kỷ Ngôn thuộc đường thuộc lối trốn vòng vây của đám vệ sỹ, chạy thật nhanh.
Nhưng, đám vệ sỹ lần trước để Kỷ Ngôn chạy thoát cũng đang hết sức đuổi theo, cậu chủ nhà họ Ngôn đã thoát khỏi tay họ một lần, nhưng không thể có lần thứ hai, lần nữa thì họ phải cuốn gói về nhà.
"Bác Cường, Kỷ Ngôn lần này không chạy mất chứ?" Cẩm Ngôn lau mồ hôi trên trán, nhìn vào màn hình camera giám sát, hỏi nhỏ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Kỷ Ngôn ơi, lần này đừng chạy mất, nếu không, cô gái cậu yêu sẽ hận cậu cả đời, chú rể chạy trốn vào ngày kết hôn, còn nữa, mẹ vợ ghê gớm của cậu, chắc cũng sẽ không tha cho cậu. Đương nhiên đáng thương nhất chính là cậu, cậu bị bố cậu lột sạch, chạy trốn trên đường...
"Bác Cường, nếu lần này Kỷ Ngôn trốn mất, vậy b