
Tác giả: Lộ Khả Khả
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 134810
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/810 lượt.
uyện cũ
Lần đầu tiên thấy cô là lúc học đại hoc, cô đang dắt một đứa trẻ bị lạc đến phòng bảo vệ.
Lần thứ hai thấy cô là lúc cô đang ở bên lề đường dạy bọn trẻ học bài.
Lần thứ ba thấy cô, cô đang ôm một bạn nữ khóc lớn. Lần thứ tư, lần thứ năm. . . . .. Mỗi lần nhìn thấy, cô đều đang giúp đỡ người khác, ánh mắt trong sáng ấy đã hấp dẫn hắn.
Quan Chấn Ngôn quay đầu, rất nhanh thu lại tâm tình trên mặt.
"Tại sao lại không nhìn em? Cưới xong bồi dưỡng tình cảm, là chuyện khó khăn như vậy sao?" Đỗ Nhược Đồng sâu kín hỏi.
"Không phải." Hắn trầm giọng nói, nhìn cô một cái rất nhanh, rồi lại nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
Đỗ Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu nhìn hắn đang căng thẳng, lúc này mới phát hiện hôm nay giữa hai người cũng chỉ có một khoảng cách nhỏ.
Tại khoảng cách gần như vậy, cô ngoài ý muốn phát hiện da hắn trắng trẻo mịn màng không thua gì cô, mà lông mi cùng dáng dấp của hắn làm cho người ta hâm mộ không dứt.
Khó trách khi nhìn Quan Chấn Ngôn, làm cho người ta có một loại cảm giác kỳ dị không được tự nhiên—— mí mắt dài nhỏ đơn độc, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng mảnh, khuôn mặt của hắn tuấn mỹ dị thường. Lúc học đại học không phát hiện điểm này, hoàn toàn là bởi vì lúc đó da thịt của hắn nhìn như màu đồng, cộng thêm cơ bắp khỏe mạnh, vì vậy bỏ đi chiếc cổ trắng tinh tế.
Cô nhìn hắn đến say mê, nhìn đến mức hắn nhăn mày lại, trực tiếp lui một bước, kéo dài khoảng cách.
"Em có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Anh không cho em hỏi, em sẽ không hỏi sao?" Quan Chấn Ngôn hừ lạnh một tiếng
"Có rất nhiều thiên kim tiểu thư nhưng sao anh lại chọn em? Lúc trước anh trả lời em rất mơ hồ, em muốn biết đáp án thực sự." Đỗ Nhược Đồng lấy hơi hỏi.
"Anh không muốn trả lời." Hắn trầm giọng nói.
Hắn lại từ chối? Đỗ Nhược Đồng thở dài, không biết mình còn có bao nhiêu hơi sức có thể hao tổn cùng hắn nữa.
Ban đầu vì đánh cuộc một hơi, cho nên mới gượng chống suy nghĩ cùng hắn duy trì quan hệ. Hiện tại, chỉ cảm thấy mệt quá.
"Chỉ là, em có thể hỏi anh những vấn đề khác." Quan Chấn Ngôn từ trên cao nhìn xuống mái tóc mềm mại như tơ lụa, cảm giác lòng bàn tay đang xôn xao suy nghĩ đụng chạm dục vọng.
Đỗ Nhược Đồng mừng rỡ ngẩng lên đầu nhìn hắn."Vậy anh có thể đáp ứng em một yêu cầu nho nhỏ được không?"
"Nói." Nếu cô mở miệng muốn đồ gì, hắn sẽ không cự tuyệt .
"Sau này khi nói chuyện cùng em anh có thể nhìn vào mắt em được không?" Cô dịu dàng nói.
Quan Chấn Ngôn nhíu mắt, bỗng dưng chống lại ánh mắt của cô.
Lòng của Đỗ Nhược Đồng giống như bị người khác bóp chặt, không thở nổi. Đôi mắt màu đen thâm thúy khiến người khác phải say mê. Hắn bình tĩnh đưa mắt nhìn, khiến cô có chút say đắm, hoàn toàn không có cách nào dời tầm mắt, ngực có một loại cảm giác không xác định được xông thẳng tới,không cách nào khống chế tràn ra cả khuôn mặt cô.
Đỗ Nhược Đồng rời tầm mắt, không tự chủ được mà thở dốc.
Quan Chấn Ngôn không thể tin trừng mắt nhìn cô, trước xảy ra tai nạn xe cộ, hắn đã từng trêu chọc qua một nữ nhân. Cô phản ứng như vậy, hắn quá quen thuộc.
Cô đang xấu hổ!
Mà nguyên nhân xấu hổ chỉ có một —— cô thích hắn? !
"Không phải muốn anh nhìn mắt em khi nói chuyện sao?" Quan Chấn Ngôn nâng cằm của cô, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn vào trong mắt của cô
"Đúng." Đỗ Nhược Đồng bị buộc nhìn vào mắt hắn, mặt càng đỏ hơn.
Cô hoài nghi hắn đang cố ý dùng ngón tay lướt qua đôi môi của cô, nhưng vẻ mặt hắn lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ như vậy, khiến cô không dám mở miệng dặt câu hỏi.
"Trừ yêu cầu đó ra, em còn yêu cầu nào nữa không?" Hắn thấp giọng hỏi, có một chút dịu dàng.
"Em...” Đỗ Nhược Đồng đưa tay sờ khuôn mặt bởi vì mặt cô càng ngày càng đỏ.
"Em nghĩ gì?" Khóe môi Quan Chấn Ngôn khẽ nhếch, hắn buồn cười. Trên thực tế, tâm tình của hắn thật lâu đã không có tốt như vậy. Mà mặt của cô càng hồng, tâm tình của hắn lại càng tốt.
"Mỗi ngày anh có thể ở cùng em mười phút được không. Trong mười phút này, anh có thể không cần lên tiếng, nhưng là nhất định anh phải rất chuyên tâm nhìn em." Đỗ Nhược Đồng thấp giọng nói ra.
"Em nói cái gì?" Quan Chấn Ngôn nhìn cô, vẻ mặt khiếp sợ giống như là cô yêu cầu đem công ty sang tên cho cô vậy.
"Anh và em lúc nói chuyện, đa số là anh không bao giờ nhìn em, như vậy là không tốt." Cô nghiêm trang lắc đầu một cái.
Hắn nhăn mày lại, nhìn ánh mắt thản nhiên của cô. Trải qua mấy lần nhắc nhở của cô, hắn phát hiện thật sự vận đề này có tồn tại. Hắn thừơng không nhìn mọi người khi nói chuyện, vấn đè này xảy ra khi nào? Hắn —— không nghĩ ra.
"Có thể không? Một ngày chỉ cần mười phút." Như vậy ít nhất hắn sẽ từ từ đem cô đặt trong lòng hắn thôi
"Có thể." Hắn chưa cho mình thời gian suy tính.
"Thật tốt!" Đỗ Nhược Đồng vui vẻ cười.
Cô vui vẻ từ trên giưởng nhảy lên, vốn đôi hoa tai đặt ở làn váy cũng theo đó mà lăn xuống thảm
"A ——" Đỗ Nhược đồng vội vàng cúi người xuống nhặt đôi hoa tai lên, cũng cẩn thận từng li từng tí để ở lòng bàn tay.
Nhìn dáng vẻ quý trọng của cô, khiến t