
Tác giả: Tiêu Nghiên
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 134624
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/624 lượt.
" tôi cảm giác đã lâu không có như vậy cười qua, thật là có người dám ở trên đầu tôi giương oai mà. Tôi nghĩ cô ta nhất định không biết tôi là hạng người gì. Dối trá, đó là khẳng định; Thiên Sứ, đó là ngụy trang của tôi. Cô ta nói đúng, mà chẳng lẽ cô ta không biết mặt khác của Thiên Sứ chính là Ác Ma sao? Ác Ma sẽ để ý người khác thấy cô ấy như thế nào sao?
"Tốt, người đẹp, tôi nếu có thể ngụy trang nhiều năm còn không có người phát hiện được, vậy tôi còn sợ cô đi nói sao? Ha ha, cẩn thận chính mình không vạch trần được tôi ngược lại bị người chán ghét đó nha. Cô không biết rồi, Thuộc Đình nhà chúng tôi ghét nhất bị người khác nói xấu." Xuất ra một bộ dáng thật quan tâm cô ta, "Người đẹp, tin tưởng tôi. Nếu tôi là cô, chắc chắn sẽ không làm việc vô ích này. Tôi sẽ đem thời gian đặt ở trên người Thuộc Đình, suy nghĩ sẽ như thế nào mới có thể làm cho anh ấy chú ý tôi, hơn nữa yêu thích tôi, nếu như có thể liền yêu tôi thì càng tốt."
Khâu Hiểu Bình là một người thông minh, cô ta đương nhiên biết cái gì đối với cô ta là tốt nhất. "Hội trưởng, thật sự là cám ơn cô, không nghĩ tới Hội trưởng không chỉ có tài trí hơn người, còn thích giúp người khác như vậy. Trách không được tôi nghe nói hội trưởng lúc mới nhập học đã không sợ thế lực tà ác, còn giải cứu một nữ sinh. Nghe nói nữ sinh kia cùng với hội trưởng hiện giờ còn là bạn bè nữa, cô ấy thật sự là thực may mắn nha." Biến đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh, cô ta vừa rồi thay bộ dạng xấu xa lời nói lăng mạ, biến thành một bộ dạng thề chết đi theo hội trưởng đại nhân như con cáp ba cẩu (2) nhỏ vậy. Đương nhiên, chó này cũng không phải là con thú cưng tôi nuôi, nên tôi cực kỳ sợ con kia liền ngược lại cắn mọi người xung quanh nha.
(2) cáp ba cẩu: chó giữ nhà ví với tên đầy tớ tận tụy.
"Ha ha a," chúng tôi đồng thời cười khanh khách, "Được rồi, hội trưởng còn có việc, đi trước. Không gặp lại." Xoay người hướng phía trên đi lên, cô ta cũng đi xuống dưới, gặp thoáng qua, tựa hồ cũng không có chuyện gì.
Rẽ chỗ ngoặt đã là tầng cao nhất, tôi thích phong cảnh ở tầng cao nhất —— có thể đứng ở trên cao, khi mở rộng vòng tay ra thì dường như có thể ôm lấy toàn bộ thế giới. Tôi luôn luôn nghĩ: nếu tôi có toàn bộ thế giới này, như vậy Thuộc Đình có phải hay không sẽ là của tôi? Mỗi lần bản thân nghĩ tới cũng đều bật cười, sau đó mở mắt ra, để thấy sự thật. Ước mơ vẫn vậy, sự thật vẫn như vậy, tôi vẫn như cũ không có được toàn bộ thế giới, mà Thuộc Đình vẫn là trải qua ngày Tiêu Dao (3) của anh, rượu ngon, xe đẹp, người đẹp nhỏ tuổi. Anh ấy trôi qua trong chỉ túy kim mê (4), mặc kệ tôi yêu anh ấy đến đau lòng.
(3) Tiêu dao: (tiêu diêu) là tự do tự tại.
(4) chỉ túy kim mê: xa hoa trụy lạc.
Nhớ tới thời điểm tôi mười ba tuổi cùng Thuộc Đình nói chuyện về hoa tình yêu. Khi đó anh cảm thấy tôi thật nhàm chán, đối với người tại thời điểm mười ba tuổi, cuối cùng xác định mình là thật sự yêu anh, không phải sùng bái anh cũng không phải thói quen muốn anh ở bên cạnh.
Hoa tình yêu ah! Thuộc Đình, hoa tình yêu của em ở trong máu đã muốn bén rễ, nhưng anh vẫn tiếc một tia ánh mặt trời cho tình yêu của em, tình yêu của em sẽ có một ngày nở hoa sao?
Khâu Hiểu Bình bắt đầu ở phía trước Thuộc Đình như thoáng qua. Cô ta làm thật tự nhiên, giống nhau luôn lơ đãng cùng Thuộc Đình ngẫu nhiên mà gặp, mỗi lần ngẫu nhiên gặp đều có một việc phát sinh. Bắt đầu là khi cô ta cùng bạn bè chơi đùa, chạy rượt lại đụng phải Thuộc Đình, cô ta cười ngây thơ với anh, một cô gái kia mỉm cười ngọt ngào khéo léo như vậy, nụ cười ấy lập tức liền tiến vào trong lòng Thuộc Đình.
Sau đó tại cuộc họp của Hội, cô ta đưa ra một loạt các đề xuất mới, cùng với yêu cầu mãnh mẽ hội sinh viên thả ra một phần quyền lực cho ban câu lạc bộ, đừng cho ban câu lạc bộ giống như một cái bình hoa. Ban đầu là một cô gái nhỏ đáng yêu trong giây lát trở thành một người đẹp sáng tạo nhanh nhẹn cá tính, Thuộc Đình bắt đầu chú ý tới cô ta.
Và sau đó là ở thư viện, bể bơi, thậm chí cả công ty Thuộc Đình.
Đêm đó khi Thuộc Đình trở về, tôi đã ngủ. Trong thời gian này tôi cơ hồ mỗi đêm đều mất ngủ, liền đêm đó phá lệ ngủ sớm. Trong lúc mơ ngủ cảm giác dường như có một đôi tay ở trên người tôi dao động, tôi hung hăng cắn một cái, dù sao hiện tại tôi chỉ có nằm mơ mới thấy anh."Thuộc Đình ——" tôi khẽ lẩm bẩm, "Rất nhớ anh nha."
Trong giấc mơ kia có đôi bàn tay ấm áp thật ấm áp. Tôi hướng đôi tay kia dựa sát vào. Để mặt chôn ở đôi tay kia, chà qua chà lại, càng ôm chặt hơn một ít.
"Thuộc Đình," tôi thở dài một tiếng, "Vì sao anh yêu không phải là em? Thuộc Đình, em yêu anh đến tim đã vỡ nát rồi. Không cần, em không muốn anh bị người khác cướp mất đâu."
Trong mơ Thuộc Đình thật ôn nhu, anh nhẹ vuốt ve mái tóc dài của tôi, hôn lên má tôi. Tôi cười hì hì: "Thuộc Đình, nếu anh thật sự đối với em tốt như vậy thì thật tuyệt biết bao nhiêu. Em không nghĩ sẽ mất anh đâu, không nghĩ. . . . . ." Nước mắt bắt đầu chảy ra.
"Đứa nhỏ