
Tác giả: Tiêu Nghiên
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 134578
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/578 lượt.
ngốc này, em sẽ không mất anh đâu. Anh sẽ vĩnh viễn là anh trai của em mà." Anh ôn nhu dựa vào tóc, thì thầm bên tai tôi.
"Không cần, em không muốn anh là anh trai em, em chỉ muốn anh là của em thôi. Không cần Trương Duy Ngọc, không cần Từ Huệ Nhi, cũng không cần Tiểu Bình . . . . ." Tôi ở trong giấc mơ đối với anh tùy hứng, nước mắt rơi càng nhiều, tự tay vòng qua cổ anh, miệng hôn loạn xạ.
Anh bắt đầu hôn lại tôi, hai tay ở trên người tôi như tạo ra nhiệt vậy. Nong nóng quá, càng ngày càng nóng, giấc mơ này cũng chân thật như giống nhau cũng từng phát sinh . . . . . . Tôi tỉnh dậy, mở mắt ra, Thuộc Đình ghé trên người tôi cười như ma quỷ vậy, "Quan Tâm, không nghĩ tới em đang ngủ cũng sẽ nhiệt tình đáp lại anh như vậy nha."
Tôi sợ đến chết, cái gì trong giấc mơ đẹp cũng không có.
Nghe thấy những lời nói mộng mị của Quan Tâm, nhìn thấy trong lúc giấc ngủ không yên cô ấy còn khóc, Thuộc Đình trong lòng như có một nơi nào đó có một chút dịu dàng, dịu dàng đến đau đớn vậy. Không yêu cô ấy tại sao phải đau lòng khi thấy nước mắt cô ấy? Có lẽ là lâu ngày rồi sinh tình cảm không? Ở cùng một chỗ lâu như vậy, đối với cô ấy, ngoài tư cách là em gái ra đã sinh ra một tình cảm khác sao? Nhưng là, hắn đã có Khâu Hiểu Bình. Nghĩ đến cô bé con kia, Thuộc Đình lại cười —— Quan Tâm, em vẫn là em gái kết nghĩa của anh.
Trường học muốn cử tôi đi nước Anh với tư cách là sinh viên trao đổi. Tôi không muốn đi, bởi vì tôi không thích tính kiểu cách của người Anh. Nhưng chủ nhiệm khoa muốn tôi suy nghĩ, trong một tuần lễ cho thầy ấy câu trả lời.
Tôi không nói cho Thuộc Đình biết, anh ấy hiện đang bận rộn yêu đương, tội gì phải lấy việc vặt như vậy mà làm phiền anh? Cho dù có nói với anh, anh cũng sẽ không nói với tôi: Quan Tâm, em không nên đi, anh không thể không có em được.
Thực ra là tôi không hạ quyết tâm được, không phải tính kiểu cách của người Anh, mà là tôi rời không được Thuộc Đình. Tôi không biết nếu tôi đi nước Anh, không nhìn thấy Thuộc Đình, mỗi đêm không có nhiệt độ cơ thể của anh làm hơi ấm, tôi như thế nào sẽ vượt qua một năm dài đằng đẳng được chứ?
Cách thời hạn của chủ nhiệm khoa còn một ngày. Ngày mai, tôi phải quyết định, là đi hay vẫn là ở lại. Đi, sẽ có một năm không nhìn thấy Thuộc Đình; ở lại, thực ra cũng giống nhau, chỉ có thể nhìn Thuộc Đình cùng người con gái khác khác tình cảm ngọt ngào, thì chỉ càng thêm đau khổ thôi. Nhưng mà quyết định thật sự rất khó khăn.
Ngồi ở hồ Vô Danh, nhìn mặt trời buổi chiều từ từ khuất bóng, hồ nước một màu đỏ, như màu máu tươi vậy.
Thuộc Đình ngốc, em cũng không coi anh là anh trai. Có em gái kết nghĩa nhà ai lại giặt quần áo nấu cơm cho anh, còn cùng anh thân thiết? Anh nghĩ rằng em với anh là cái gì ? Ai đến đều cũng không cự tuyệt sao? Nếu không yêu anh, làm sao có thể như vậy không hối hận tặng cơ thể của em cho anh mà không cần trả giá chứ?
Nước mắt đỏ rực từng giọt từng rơi nhanh xuống, ngay cả mũi cũng đầy dẫy. Trong nháy mắt đó tôi đưa ra quyết định —— "Anh trai, em có việc muốn nói cho anh biết."
"Em nói đi, Tâm Tâm. Anh thật vui em còn có thể nói với anh." Anh ở bên kia vội vàng nói, giống như chỉ có như vậy mới có thể hiện ra anh vẫn là anh trai của tôi vậy.
"Em được đi nước Anh rồi, Đại học Cambridge. Em đi một năm, là trao đổi sinh viên. Tuần sau sẽ đi." Tôi ở bên lẳng lặng nói.
"Cái gì?" Anh ở bên kia hét to, "Anh như thế nào không biết? Cha mẹ bọn họ biết chưa?"
Đúng vậy ah, làm sao anh biết được? Bởi vì anh còn vội vàng yêu đương mà, bởi vì trong lòng anh quan trọng nhất vẫn là người kia mà. . . . . . Đã không phải là Quan Tâm nữa rồi. . . . . . " Bọn họ sẽ không quản thúc được, bọn họ tôn trọng quyết định của em. Em nghĩ em đã là người lớn rồi, cũng nên đi ra ngoài một lần, đó cũng là một chuyện tốt." Tôi rơi nước mắt cười khẽ.
"Không được!" Anh vẫn là bá đạo như vậy, "Anh không đồng ý, Tâm Tâm. Nơi đó xa như vậy, một mình em đi anh rất lo lắng. Hơn nữa, em không phải ghét người Anh sao, em còn đi làm cái gì?"
Đủ rồi, Thuộc Đình. Mặc kệ anh là quan tâm đến em, hoặc không có thói quen không hỏi ý kiến anh trước tiên mà tự quyết định, thì lúc này đây, em quyết tâm rời khỏi anh —— "Anh đã quên rồi sao? Em vẫn muốn nhìn thấy đồng hồ Big Ben ở nước Anh, muốn xem dòng sông Thames. Anh bây giờ đã có bạn gái rồi, sẽ không thể đi cùng em được, em liền tự mình đi thôi. Tạm biệt." Tắt điện thoại, cúi đầu, một đóa hồng nhỏ ở trên quần áo nở rộ.
Ngồi ở chỗ đó thật lâu. Từng hình ảnh cũ như ở trong đầu nhanh chóng hiện lên—— năm tuổi, mười ba tuổi, hai mươi tuổi. . . . . Dường như ở mỗi một độ tuổi tôi đều có thể tìm được rất nhiều kỷ niệm. Thuộc Đình, rời khỏi anh, hóa ra những kỷ niệm có nhớ lại cũng đã chết rồi. . . . . .
Thuộc Đình, Thuộc Đình, Tiểu Bình chính là người co gái để anh đáng giá yêu cả đời sao? Em thật ghen tị với cô ta. Cho nên, em không thể ở lại.
Ngày hôm