Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đêm Săn Xuân Sắc

Đêm Săn Xuân Sắc

Tác giả: Kim Bích

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134680

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/680 lượt.

cô sợ hết hồn. Anh đi về phía cô, khắp khuôn mặt đều là tức giận cùng hận ý, đôi mắt oai nghiêm trực bức mắt của cô, làm cô kinh ngạc lui bước, cho đến khi đụng phải bức tường lạnh lẽo mới phát hiện ra tứ chi của mình đang phát run không dứt. Cô sợ ánh mắt của anh ta, muốn dời đi, lại bị anh ta giữ chặt cằm, ép buộc đối mặt.
“Không sai! Tôi không có tư cách, nhưng là cô hình như như quên, tôi là xã hội đen, nói đạo lý với tôi, cô không phải cảm thấy rất buồn cười hay sao?” Anh hả hê cười nhạo cô.
Hỏa khí chợt tăng nhanh, trong cơ thể Bảo Nhi dũng khí toàn bộ xông tới, cùng anh trợn mắt tương đương, “Là Xã hội đen thì ngon sao? Cái người này đã không giải thích được lại là đồ vô lại, ban đầu chẳng phải anh nói chịu trách nhiệm chăm sóc tôi và đứa bé, hiện tại thế nào? Sao lại có thể đem mẹ con chúng tôi chia rẽ, thật là ….thật là quá đáng!”
Đây là lần đầu tiên cô căm hận một người như thế, cô tự nhận chưa bao giờ từng làm bất kỳ chuyện xấu, tại sao hiện tại lại rơi vào kết cục như thế này?
“Ai bảo cô là em gái của Khâu Nhậm Diệu!” Lương Bằng Uy không vui nói.
Cái gì! Nghe thấy tên tuổi của anh cả, làm cô đầu óc ngừng vận chuyển.
“Không đưa cô đi giam lỏng hành hạ cô…cô nên biết là cô may rồi.” Anh hung hăng nói.
“Anh, tại sao phải biết. . . . . .” Trước đây cô chưa bao giờ kể với bất kỳ ai về gia thế của mình, nhớ ngày đó đi làm tại công ty thì cô cũng viết lung tung thôi.
Không phải cô cảm thấy gia thế của mình là mất mặt, mà là lực ảnh hưởng của cha và các anh quá lớn, cô không muốn bóng dáng của họ có liên quan đến sinh hoạt của cô, cho nên mới hết sức giấu giếm thân phận của mình, nhưng là hiện tại. . . . . . Lương Bằng Uy cười lạnh, thân thể dán lên cô, không để cho cô có bất kỳ cơ hội nào để chạy thoát, “Thật may là tôi không cưới cô làm vợ, vốn là có a! Tôi còn đang suy nghĩ, cô đã cũng giúp tôi sinh hạ đứa bé, mà ba người mẹ của tôi vẫn thúc giục tôi lấy vợ, không bằng liền thuận nước đẩy thuyền, với cô kết hôn tốt lắm, chỉ là. . . . . . Ai! Tôi không bao giờ ngờ đến, cô lại có thể là em gái bảo bối của người mà tôi dù chết cũng phải đối đầu-Khâu Nhậm Diệu, nhìn xem. . . . . . Thật là trời cũng giúp tôi.”
“Chết cũng đối đầu” bốn chữ này vọt vào đầu óc của Bảo Nhi , cô sững sờ nhìn anh, “Chết cũng đối đầu. . . . . . Đây là ý gì, Anh và anh cả tôi. . . . . . Có thù oán sao?”
“Thù?” Từ này làm cho anh cười như điên.
Đang lúc Bảo Nhi vẫn còn đang suy tư, tiếng cười của anh ta chợt ngừng lại, mắt lạnh, “Không sai! Tôi và Khâu Nhậm Diệu có thâm thù đại hận, mà cô chính quân cờ lợi thế dùng để đối phó anh ta.” Nói xong, anh cúi người, hướng môi cô ép xuống.
Bảo Nhi còn chưa kịp hiểu ý trong lời nói của anh ta, môi đỏ mọng liền bị anh ta chiếm đoạt. Môi dưới bị dùng sức mút và gặm cắn, cô bị đau giằng co.
“Đừng!” Cô cố gắng thoát khỏi nụ hôn của anh, sợ hãi hô to.
Cô muốn chạy trốn, không muốn trở thành con cờ để anh ta trả thù người nhà, hơn nữa còn là bằng địa vị đê tiện . . . . . .






Bảo Nhi thật vất vả mới tìm lại được lời nói, dùng sức đem Lương Bằng Uy đẩy ra, một lòng muốn thoát khỏi người đàn ông đáng sợ này.
Lương Bằng Uy lấy làm kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục tỉnh táo, dễ dàng mở cửa đuổi theo Bảo Nhi, “Ầm!” một tiếng, cánh cửa nặng nề khép lại. Bảo Nhi liều mạng muốn cửa kéo ra, nhưng cửa một chút động tĩnh cũng không có. Cô ngẩng đầu, nghiêng trừng anh, chỉ thấy ánh mắt khinh miệt của anh ta.
“Tránh ra!” Cô đè nén sự sợ hãi. Từ trước đến giờ tính tình của cô luôn trầm tĩnh, nhưng lúc này cô lại bởi vì hành động ác liệt của anh ta mà giận đến toàn thân phát run. Khóe môi Lương Bằng Uy nhếch lên, nhanh chóng ôm cô lên, hướng giường lớn đi.
“Đừng! Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Tay chân cô đều sử dụng, quả đấm rơi thẳng đầu vai và phần lưng anh.
Trời ơi! Ai tới giúp cô một chút đi!
“Ưmh. . . . . .” Cô mất đi năng lực suy nghĩ, phối hợp với anh. Hai người nóng bỏng hôn, lửa tình dục bùng nổ tung, khiến tất cả đều chệch đường ray! Lương Bằng Uy quên đi mõi quan hệ không rõ ràng với cô, bàn tay bền chắc vuốt ve đường cong xinh đẹp của cô, những chỗ ngón tay đưa qua đều cho cô một lần lại một lần run rẩy. Thân thể anh không tự chủ chuyển đến giữa hai chân cô, một tay vỗ về chơi đùa tất cả mọi nơi trên bắp đùi của cô, sau đó trực tiếp trượt vào khu đất cấm mê người. Cô cảm nhận được ngón tay của anh đi vào, một cảm giác thoải mái tự lòng bàn chân chui lên , khắp tứ chi, “A. . . . . .”
Nhận thấy tình dục bao lấy cô, Lương Bằng Uy cũng không nhịn được đưa ngón tay càng thâm nhập, buộc cô càng thêm điên cuồng. Vì sao so với lần đầu nhìn thấy, cô lại càng thêm mê người cơ chứ? Chẳng lẽ do mang thai mà thân thể của cô trở lên thục hơn sao? Lương Minh Uy thưởng thức nét mặt của cô, lắng nghe tiếng đẹp của cô, lý trí từ từ đi xa.
“Không cần. . . . . . Làm ơn. . . . . .” Toàn thân giống như đạt tới đỉnh điểm, nóng bỏng không dứt, Bảo Nhi không thể chống đỡ được sự xâm phạm của anh,