XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đêm Săn Xuân Sắc

Đêm Săn Xuân Sắc

Tác giả: Kim Bích

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134660

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/660 lượt.


Nhìn xong tài liệu trong tay, Lương Bằng Uy cực kỳ hưng phấn. Trời cao thật là quá ưu ái anh, lại có thể để cho anh lấy được bảo bối!
Nhan Kiệt Nhân không hiểu vì sao sau khi nhìn cặn kẽ tài liệu của Khâu thị , bạn tốt lại vui vẻ như vậy.
“Ha ha ha, thật là rất tốt rồi !” Anh cười như điên.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? A Uy.” Nhan Kiệt Nhân có chút không nén được.
Lương Bằng Uy không cách nào dừng lại tiếng cười, “A Nhân a! Tôi cuối cùng cũng nghĩ được phương pháp đánh sụp Khâu Nhậm Diệu rồi.”
“Phương pháp gì? Sẽ có hiệu sao?” Không phải hắn hoài nghi năng lực của bạn tốt , mà là chính khi anh ta nhìn xong báo cáo về Khâu thị, cũng không biết có biện pháp gì tốt để có thể đối phó bọn họ. Khâu thị quá tuân theo pháp luật, xã hội đánh giá cực kỳ tốt, Khâu Nhậm Diệu và các em cũng đều ngay thẳng không giống như người bình thường, ngay cả chuyện xấu nhỏ nhất cũng chưa từng từng có, suy nghĩ một chút nếu là muốn đối phó bọn họ, căn bản là khó vô cùng.
Lương Bằng Uy hài lòng, hắn đem tầm mắt chuyển qua tài liệu, phía trên có một tên đúng làmấu chốt đểanh có thể chuẩn bị đối phó với Khâu Nhậm Diệu.
Bảo Nhi!
Thật không nghĩ tới, cô sẽ là em gái của Khâu Nhậm Diệu, sớm nghe nói Khâu Khánh Toàn có một cô con gái bảo bối, nhưng anh chưa bao giờ để ý qua, vậy mà vào lúc này anh lại có thể cùng bảo bối của Khâu thị có liên quan.Phía trên có tấm hình nhỏ, hình như là ảnh chụp, bởi vì chủ nhân không nhìn về ống kính. Mặc dù ảnh quá nhỏ, nhưng mà anh vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy dung mạo của cô, khuôn mặt cô gái này và Bảo Nhi giống nhau như đúc.
“Hiệu quả hay không có hiệu quả, phải nhìn xem Khâu Nhậm Diệu đối với 『 bảo bối 』 bảo bối đến mức độ như thế nào rồi mới quyết định la!” Lương Bằng Uy tràn đầy tự tin nhìn ảnh chụp, khóe miệng cười vừa quỷ dị lại làm người ta phát run.
Nhan Kiệt Nhân nghe không hiểu, nhưng trực giác tự nói với mình, kế tiếp nhất định có một cơn bão táp!
Bảo Nhi cẩn thận đẩy cửa phòng ra, cầu nguyện tiểu bảo bối trong ngực ngàn vạn đừng tỉnh lại, nếu không cô liền không cách nào rời đi. Cô suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy không nên ở lại chỗ này. Cô vốn định chờ Lương Bằng Uy trở lại, nhưng lại lo lắng anh ta sẽ không đồng ý để cho cô rời đi, nhớ đến lúc ấy anh ta đã nói qua, anh ta nhất định sẽ đối với mẹ con bọn họ phụ trách tới cùng. Thật ra thì anh ta không cần phụ trách cái gì với cô, cô tin tưởng mình có thể một mình nuôi nấng đứa bé, chỉ là người đàn ông kia hình như không chịu tin tưởng. Ai! Ai kêu cô có một gương mặt búp bê đây? Nhớ ngày đó khi cô mới mang thai, còn bị bác sĩ nhận nhầm là Vị Thành Niên, làm cô dở khóc dở cười tại chỗ. Cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, tự có năng lực chăm sóc mình, căn bản không cần bất luận kẻ nào quan tâm. Cô a! Thật là chịu đủ sự bảo vệ cuộc sống của người khác rồi. Bảo Nhi men theo hành lang tìm được cửa chính, ba bác gái đều có hẹn, ăn xong cơm tối đều đã đi ra cửa. Cô chắc hẳn có lý do, hơn nữa chờ người mời cô rời đi, thì không bằng cô tự đi. Bảo Nhi tính toán vậy, thật vất vả đi tới đại sảnh, nhìn thấy hai người bảo vệ .
“Cái đó. . . . . . Tôi muốn giúp đứa bé mua đồ, các anh có thể chở tôi ra ngoài?” Cô cười nói.
Hai người bảo vệ chần chờ, một người trong đó nói: “Chị dâu muốn mua gì trực tiếp nói cho chúng tôi!”
“Không được! Đứa bé muốn dùng gì đó, tôi phải tự mình đi mua, nếu không sẽ không yên tâm.”
“Nhưng. . . . . . Mới vừa Uy ca có điện tới giao phó, không thể để cho chị dâu rời đi.”
Cái gì đó! Chẳng lẽ muốn ra ngoài đều phải có sự đồng ý của anh ta sao?
“Đó là mệnh lệnh của anh ta, không có quan hệ với tôi, tôi nói muốn đi ra ngoài chính là muốn đi ra ngoài.” Cô không vui nói.
“Chị dâu, xin chị đừng làm khó chúng tôi, không bằng chị cứ trở về phòng trước, chờ Uy ca tới đây rồi hãy nói!”
“À? Anh. . . . . .anh ta sắp tới sao?” Lời này làm cô có chút giật mình.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn phải mặt đối mặt với anh ta, nghĩ lại một chút khi cô ở cữ anh ta cũng chẳng qua tới bệnh viện nhìn cô ba lượt, ngay cả số lần ôm con cũng ít nhất có thể. Anh ta đã nói , anh ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nhưng thái độ và ngôn từ, đã nói rõ ràng rằng, anh ta căn bản không thích cô và đứa bé ? Đã như vậy, cô thật sự không muốn ở lại chỗ này.
“Ừm! Anh ấy đang trên đường.”
Bảo Nhi nghe vậy, mặt bất đắc dĩ, nhưng cô vẫn chưa muốn buông tha.
“Thôi, tự tôi gọi taxi đi!” Cô không để ý tới bọn họ, tự mình đi mở cửa.
“Chị dâu, không được!” Bảo vệ lên trước muốn ngăn cản.
“Tránh ra!” Cô ôm chặt đứa bé trong ngực, muốn tránh khỏi bọn họ.
Hai người bảo vệ không biết làm sao, muốn tiến lên lại sợ thương hại tới người thừa kế tương lai, trong lúc nhất thời tiến lùi đều không được. Bảo Nhi chắc hẳn bọn họ không dám làm loạn, hừ lạnh một tiếng, xoay người định mở cửa. Lúc này, cửa lại tự động mở ra, một thân thể cao lớn đi vào, làm cô kinh ngạc.
Lương Bằng Uy mi tâm nhíu chặt nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo, “Cô muốn ôm con đi đâu?”
Bảo Nhi sợ lui lại mấy bước, “Tôi. . . . . . Tôi