
Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu
Tác giả: Kim Bích
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 134658
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/658 lượt.
ô muốn đứng dậy, lại không còn chút sức nào, đột nhiên, cuối giường có động tĩnh.
Lương Bằng Uy ngáp, miễn cưỡng nói: “Em tỉnh rồi! Có nơi nào mệt mỏi hay không?”
Bảo Nhi giống như gặp quỷ gần như hét lên: “Là anh!” cuối cùng cũng nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà trọ, người đàn ông trước mắt này lúc ấy chẳng những ôm cô, còn đột nhiên nói với cô anh ta là cha của đứa bé. Chuyện này. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Đêm hôm đó vai nam chính là anh ta sao? Bảo Nhi từ nhỏ đã có chút mơ hồ, có lẽ đây là kết quả mà người nhà đối với cô che chở quá độ, hơn nữa phản ứng của cô đặc biệt chậm , trí nhớ càng không cần phải nói, quả thật kém đến nỗi cực điểm, có lúc đi trên đường, một người bạn đến chào hỏi cô, cô còn ngu ngơ lầm tưởng đối phương muốn đến gần cô để gây hại, luôn là đối phương nói rõ một chút, cô mới nhớ tới thân phận của đối phương.
Ai! Cho nên chuyện đêm hôm đó, cô căn bản không nhớ được tới nửa điểm!
Trong ý thức mơ hồ, cô nhớ có ba vị khách rót rượu cho cô, tiếp theo có người ra mặt ngăn cản, cũng dẫn cô đi, sau đó cả người cô có cái gì không đúng, tiếp theo cô và người xa lạ lên giường. Sau đó khi cô tỉnh táo, nhìn thấy thân thể mình trần trụi và trên đầu giường có một tờ chi phiếu thì cô không thể không thừa nhận chính mình đã đem đầu đêm bán cho người xa lạ kia. Mặc dù cô hối hận, nhưng khi cô biết mình bị hạ dược, do không kiểm soát được mà cùng người nọ xảy ra quan hệ , tâm tình của cô cũng bình ổn một chút. Có lẽ người xa lạ kia cũng không muốn có quan hệ với cô, chẳng qua là dưới tình huống bất đắc dĩ, cho nên bây giờ cô không hề có lý do mà đi trách tội đối phương. Cô lấy tiền ngày đó đưa hết cho học tỷ, tiếp theo đi đến công ty từ chức rồi rời đi!
Nhưng chuyện đã xảy ra đó cô không thể nào quên được, làm cho cô không có mặt mũi nào đối diện với những khác người, thế là cô chạy trốn tới Trung Lịch, tìm được một nhà trọ tiện nghi, tiếp theo cô phát hiện mình mang thai. Cô từng nghĩ tới muốn bỏ đi, nhưng nghĩ đến đó là một tiểu sinh mệnh liền không nỡ xuống tay. Cô vừa làm việc vừa chờ sinh, thật vất vả dành dụm được một khoản tiền, không ngờ lại bị chủ cho thuê nhà lừa! Mà bây giờ cô đã bình yên vô sự hạ sinh đứa bé, nhưng người xa lạ đêm đó lại xuất hiện. . . . . .
“Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?” Lương Bằng Uy không chịu được nói. Mặc dù biết cô có thể sẽ quên chuyện đêm đó, nhưng anh không ngờ, cô thậm chí mặt của anh, giọng của anh cũng quên sạch, thật là quá khoa trương.
Mặt Bảo Nhi đỏ lên, cúi đầu, “Tôi. . . . . . Không ngờ sẽ gặp lại anh. . . . . .” Tin tưởng nếu không phải anh nhắc nhở, có lẽ cô cũng sẽ không nhận ra anh , hôm nay coi như là cô có chút nhớ.
Anh tóm lấy cái ghế, từ từ ngồi xuống, “Tôi tên là Lương Bằng Uy , em thì sao?”
Tình huống như thế này thật là thú vị, đứa bé cũng ra đời, hai bên ngay cả tên tuổi của đối phương cũng không biết, đây quả thực là cả đêm tình kịch tình.
“Khâu. . . . . . Bảo Nhi.” ấp a ấp úng nói.
“Bảo Nhi là tên thật của em sao?” Hỏi
Cô gật đầu, “Ừm! Tất cả mọi người đều gọi tôi là Bảo Nhi.”
Lương Bằng Uy thật là phục cô, thậm chí đi làm tại hộp đêm mà lại dùng tên thật, chỉ là đại khái cũng không có bao nhiêu người sẽ quan tâm đến! Trừ anh ra!
“Tại sao không tìm đến tôi?” Anh ám hiệu chuyện cô mang thai.
Bảo Nhi có chút sợ, vẫn không dám đem tầm mắt nhìn về phía anh. Cô nghe được mọi người gọi hắn Uy ca, từ đó có thể biết, hắn là anh cả của đám người lưu manh, mà cha của đứa bé là anh ta điều này làm cô bị đả kích, bởi vì. . . . . .
Anh ta là người xấu!
Từ nhỏ các anh trai đều không ngừng nói cho cô biết rất nhiều chuyện có liên quan lưu manh, nói bọn họ hèn hạ như thế nào, ác liệt, cho nên anh là lưu manh đối với cô là một chuyện thật sợ hãi
“Bởi vì. . . . . . Tôi không biết anh. . . . . .” Cô e sợ, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi, thần kinh cũng buộc chặt.
Lương Bằng Uy giật mình, suy nghĩ một chút, lúc ấy cô chỉ là đi làm thay, thì thật sự là không có lý do gì phải biết anh.
“Tôi nghĩ, Trương quản lý sẽ không có nói cho em biết, tôi là ông chủ của hộp đêm Say Tình. . . . . .”
“Cái gì? !Anh là ông chủ!” Cô giật mình ngẩng đầu lên.
Cặp mắt kia vẫn lóng lánh như cũ, mỹ hạnh lần nữa hấp dẫn anh, làm hô hấp của anh rối loạn. Có ma, không ngờ ảnh hưởng của cô đối với mình lớn như vậy.
“Ông chủ có ba người, tôi là một người trong đó, lúc ấy cùng em xảy ra quan hệ, là bởi vì em bị hạ thuốc. Còn nữa, khi đó quên mang mũ là tôi không đúng.” Anh cười nhạo mình, lại có thể quên chuyện thông thường cơ bản nhất.
À? Mũ? Có ý tứ gì? Bảo Nhi nghe không hiểu.
Cô không có trả lời, khiến Lương Bằng Uy lầm tưởng cô đang trách móc anh.
“Em đừng hiểu lầm, nam tử hán dám làm dám chịu, nếu đứa bé cũng sinh ra rồi, tôi nhất định sẽ phụ trách tới cùng, dĩ nhiên sẽ bao gồm cuộc sống của em từ nay về sau cũng sẽ an bài thỏa đáng, tất cả mọi chuyên em đều không cần lo lắng.” Lương Bằng Uy một hơi nói sự việc rõ ràng.
Đầu óc Bảo Nhi trong lúc nhất thời không cách nào tiêu hóa, lại thấy người kia mang mộ