Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh

Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh

Tác giả: Như Thi Vấn

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341287

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1287 lượt.

vừa mở cửa thì phát hiện là đang giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng vào đôi mắt thâm quầng của anh, bên cạnh bãi đỗ xe có cái gì đỏ đến nhức mắt, định thần nhìn kỹ thì ra đó là những đóa hoa đỏ rực của cây thạch lựu bên đường. Tô Nhất Minh đứng thẫn thờ một hồi, lại một mùa xuân nữa qua đi.






Anh không tin em sẽ bỏ đi
Tô Nhất Minh gửi một chiếc hộp nhỏ đi, đây là chiếc hộp chứa đựng toàn bộ hy vọng của anh. Sau đó hồi hộp đợi hồi âm. Rất lâu sau cũng chẳng thấy hồi âm. Tô Nhất Minh thở phào, cô không gọi điện thoại cự tuyệt chứng tỏ cô đã nhận món quà của anh, nhận quà của anh có nghĩa là đã tha thứ cho anh. Nghĩ vậy, anh vui mừng đặt vé máy bay, dự định sang thăm cô.
Lúc sắp lên đường, anh bị một vố bất ngờ: Bưu phẩm của anh, chiếc hộp chứa đựng mọi hy vọng của anh bị trả về! Tô Nhất Minh bi phẫn đến mức suýt ngất đi, nhưng anh không thay đổi ý định, anh muốn sang Mỹ chất vấn bác sĩ! Giật lấy chiếc hộp từ tay nhân viên bưu điện anh tức tốc ra sân bay, lên máy bay. Nhưng suốt cả hành trình tâm trạng anh vô cùng tồi tệ, không có cách nào nghỉ ngơi, vừa chợp mắt thì những chuyện cũ khắc cốt ghi tâm lại ùa về, không thể ăn, uống nước cũng cảm thấy nghẹn nơi cổ họng.
Tô Nhất Minh lần thứ hai sang Mỹ tìm Trình Vũ Phi như thế, vẫn ngốc nghếch đứng bên ngoài bệnh viện đợi cô, tuyệt vọng và sốt ruột. Lúc đợi được cô ra anh như muốn nổ tung, đưa cái hộp bé xíu ra trước mặt cô, giọng run run: "Vũ Phi, tại sao? Tại sao lại trả lại món quà này cho anh? Đây chẳng qua chỉ là chút tâm ý của anh, đến cái này em cũng không thể nhận sao?",
Trình Vũ Phi chẳng hiểu đầu cua tai nheo nhìn nhìn chiếc hộp: "Không tìm được người... Ấy, cái này là anh gửi à? Anh viết sai địa chỉ của tôi rồi..".
Chàng trai trẻ nhún vai, hỏi anh: "Người Trung Quốc?"
Tô Nhất Minh chẳng để tâm gật đầu.
"Tôi từng đến Bắc Kinh, ồ! Rất đẹp. Tôi có bạn người Trung Quốc, còn có tên bằng tiếng Trung nữa đây. Tôi còn biết nói tiếng Trung."
"Thật ư?" Tô Nhất Minh lịch sự tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tất nhiên. Tên tiếng Trung của tôi là Hồng Song Hỉ! Một cái tên rất may mắn rất đẹp."
".." Tô Nhất Minh trong lòng nghĩ gọi là Hắc Song Hỉ thì đúng hơn, nhưng vô cùng lịch sự cười lớn khen ngọi: "Một cái tên rất hay! Anh biết nói tiếng Trung?"
"Tất nhiên. Anh nghe nhé: Bà con cô bác ơi! Mua một tặng một đây!"
Tô Nhất Minh lần này là cười thật sự.
"Thưa ông, có cách nào khác để tôi ngồi cùng chuyến bay với vợ không?". Tô Nhất Minh vẫn không từ bỏ.
Chàng trai da đen trò chuyện với Tô Nhất Minh thấy rất vui vẻ, thế là chăm chú gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng nói với Tô Nhất Minh: "Tôi đã hỏi thử rồi. Có một vị khách vừa mới hủy vé, ông thật may mắn đây! Xem ra Thượng đế cũng đứng về phía tình yêu."
Trải qua bao nhiêu sóng gió. Tô Nhất Minh từ từ lấy chiếc hộp nhỏ đưa cho Trình Vũ Phi: "Vũ Phi, đây là món quà anh đặt làm để tặng em."
“Cái gì thế?"
"Một con bọ rùa." Tô Nhất Minh từ từ mở hộp ra, một con bọ nhỏ bằng vàng óng ánh từ từ hiện ra. "Vũ Phi, em nói đúng, thật ra anh luôn quá cao ngạo, tự cho mình là một con rùa biển bằng vàng, toàn thân lấp lánh, tài giỏi hơn người, thu hút phụ nữ. Bây giờ anh mới hiểu, trước tình yêu, thật ra anh chỉ là một con bọ rùa, cái gì cũng không hiểu. Anh chỉ biết mua thứ tốt nhất mà không biết làm sao để chung sống bình đẳng với em. Anh chỉ biết bày trò để em vui mà không biết chỉ có tình cảm chân thành mới cảm động lòng người. Anh sai rồi... Anh bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra sai lầm của mình. Vũ Phi, em có thể tha thứ cho con bọ rùa ngu ngốc đần độn này không?"
Trình Vũ Phi nhìn con côn trùng bằng vàng lấp lánh trên tay hồi lâu không đáp. Tô Nhất Minh tuyệt vọng nhìn cô, những lời trong tim anh đã nói ra hết, không biết miệng cô sẽ nói ra những lời cụt hứng gì đây. Trình Vũ Phi cuối cùng cũng mở miệng...
"Đây không phải là bọ rùa vàng. Đây là bọ rùa bảy sao..."
“..." Tô Nhất Minh ngớ ra, nhìn tỉ mỉ, quả nhiên, trên thân con bọ màu vàng lấp lánh này có nạm mấy hạt ngọc epidote bé xíu, anh đếm một lát, không thừa không thiếu, lại đúng bảy hạt. Anh nhớ ra hôm đến tiệm vàng bạc có nói: Bọ rùa vàng. Một loài côn trùng, giống bọ rùa bảy sao. Kết quả thật là đã làm thành bọ rùa bảy sao... Tô Nhất Minh lại một lần nữa tẽn tò.
Anh vội vàng nhấn vào chỗ lồi ra phía sau đít con bọ, sau một tiếng "két" nhỏ xíu, một hạt vàng lấp lánh từ bên trong rơi xuống tay cô.
"Cái này là cái gì?" Trình Vũ Phi tò mò nhìn vật kỳ lạ trong tay mình.
"Phân... nó ị ra đấy"
Trình Vũ Phi kêu lên rồi phẩy tay, muốn vứt cái thứ trong tay xuống, nhưng Tô Nhất Minh nhanh tay lẹ mắt chụp lại.
"Đừng, đây là phân bằng vàng đây. Em không phải là nói bọ rùa đầy một bụng phân hay sao, anh đặt người ta làm cái cơ quan nhỏ xíu này đây.
“..." Trình Vũ Phi dở khóc dở cười.
Tô Nhất Minh hít một hơi thật sâu, tổng kết chuyện xưa: "Vũ Phi, con bọ rùa tuy chỉ là một con côn trùng nhỏ nhưng chỉ cần em muốn, cho dù bị người khác đạp dưới chân, n


XtGem Forum catalog