
Tác giả: Như Thi Vấn
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341291
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1291 lượt.
i: "Lại giở trò rồi! Nhất Minh, em cảm thấy tình yêu đích thực là phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn, không xa không rời, rơi vào cảnh hiểm nghèo hơn anh cũng đừng nghĩ sẽ đơn độc một mình đối mặt với nó, chúng ta cùng hội cùng thuyền mà."
"Cùng hội cùng thuyền? Nhưng anh chỉ là một chiếc thuyền rách. Em phải chuẩn bị tâm lý quyết đánh đến cùng đấy nhé."
Trình Vũ Phi cười: "Anh không phải là chiếc thuyền rách. Nhiều nhất cũng chỉ là thuyền hải tặc mà thôi."
Tô Nhất Minh cười ha ha, dang rộng hai tay: "Vậy thì hoan nghênh em lên thuyền hải tặc Tô Nhất Minh! Anh bảo đảm nó nhất định sẽ đưa em đến bến bờ hạnh phúc, cũng bảo đảm phong cảnh dọc đường sẽ vô cùng độc đáo và tươi đẹp..."
Trình Vũ Phi mãn nguyện, sà cả người vào vòng tay anh.
Tô Nhất Minh ôm chặt cô thì thầm “Đến đây nào, bác sĩ của anh.”
Hậu trường cầu hôn
Tô Nhất Minh cuối cùng cũng tự mình đến thăm nhà Trình Vũ Phi. Anh quần áo chỉnh tề, bóng lộn, xách túi lớn túi nhỏ hồi hộp bước vào nhà. Hai vị phụ huynh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô-pha, mặt mày khó đăm đăm. Tô Nhất Minh tỉ mỉ quan sát, Vũ Phi giống bố, nét mặt vô cùng nghiêm túc, không cười đùa tùy tiện. Nhưng nhìn Vũ Phi anh cảm thấy ấm áp vui thích, nhìn bố cô, anh chỉ cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh.
"Bố mẹ." Tô Nhất Minh cung kính gọi.
"Anh là ai?". Ông Trình rõ ràng chẳng để chút sĩ diện cho anh.
“..." Tô Nhất Minh ngượng ngập cúi đầu khom lưng, “Con là Tô Nhất Minh, không biết Vũ Phi có nói với bố mẹ chưa, con muốn cưới cô ấy."
Tô Nhất Minh lợi dụng lúc lão nhân gia còn đang ngớ người ra liền chui tọt vào nhà. Trình Vũ Phi không thể cứ trốn mãi trong phòng bèn bước ra ngoài phòng khách. "Sao anh biết em cũng về rồi?". Cô hỏi nhỏ.
"Anh nhìn thấy túi ni lông trẽn ghế sô-pha, có in tên siêu thị ngay trước cửa nhà mình, nó xuất hiện ở đây chứng tỏ em đã về rồi." Tô Nhất Minh cũng nhỏ giọng đáp.
"Anh đúng là tên trộm."
"Thuyền hải tặc."
Bố Vũ Phi cuối cùng cũng ngứa mắt đằng hắng một tiếng.
Tô Nhất Minh phản xạ có điều kiện run lập cập: "Bố mẹ, con biết hai người không yên tâm về con. Cho nên con có một đôi lời muôn nói rõ trước mặt bố mẹ và Vũ Phi."
Căn phòng khách trở nên yên ắng.
"Bố mẹ, con là một doanh nhân. Con biết bố mẹ có thành kiến với doanh nhân, nhưng con không phải gió chiều nào theo chiều ấy. Con cố gắng sống khiêm tốn, không gây chuyện thị Phi, không chơi bời lăng nhăng, không cảm tính làm loạn. Con rất yêu Vũ Phi, con luôn trân trọng cô ấy, chăm sóc cô ấy. Người đàn ông khác có thể cho cô ấy sự bình yên con cũng có thể cho cô ấy, người đàn ông khác không đem lại niềm vui cho cô ấy còn con có thể cho cô ấy. Nói tóm lại, con yêu cô ấy hơn bất cứ ai, cũng làm cho cô ấy hạnh phúc hơn bất cứ ai, con bảo đảm..
Đêm đến Trình Vũ Phi len lén vào phòng Tô Nhất Minh.
"Hôm nay xem ra anh rất thành khẩn." Trình Vũ Phi nhìn Tô Nhất Minh. Nụ cười chân thành, hàm răng trắng sáng, lúm đồng tiền đáng yêu, cho dù có nói những lời mật ngọt chết ruồi, nghe cũng cảm thấy y như thật.
"Cái gì là xem ra chứ? Anh thật sự rất thành khẩn."
Trình Vũ Phi nhún vai.
"Đó là những lời thật lòng của anh. Vũ Phi.." Tô Nhất Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Sao em muốn về đây thế? Không phải nói là một mình anh về thôi à?"
"Không yên tâm anh mà, cũng lo xảy ra chuyện không lấy được nhau."
"Còn xảy ra chuyện gì được nữa? Giây đăng ký kết hôn cũng lấy rồi, đám cưới cũng đã định là hai tuần sau." Tô Nhất Minh nhanh như cắt đè cô xuống giường, lật người nằm lên trên..
Sáng sớm. Mẹ Vũ Phi nhìn thấy con gái đang múc cháo.
"Hôm qua không có việc gì chứ? Sao trong phòng Nhất Minh lại có tiếng động lớn thế?"
Trình Vũ Phi im lặng múc cháo xong: "Ừm, anh ấy ngã xuống giường, chân bị thương."
"Ngã xuống giường? Sao thế? Cái thằng này có phải có bệnh mộng du?"
Trình Vũ Phi bê cháo vào phòng Nhất Minh. Không phải mộng du, giường nhà anh rất rộng, anh đã quen tự do lăn qua lăn lại trên giường, kết quả là hôm qua lúc anh trèo lên người cô động tác quá mạnh nên rớt xuống đất...
Bệnh viện. Nếu không phải là chân đang bị thương thì Tô Nhất Minh đã nhảy dựng lên rồi: "Hạn chế cử động một tháng? Không được không được, anh chỉ còn hai tuần là đám cưới rồi... Anh chi bị sái chân thôi mà, thật đúng là đêm dài lắm mộng!"
Hậu trường đám cưới
Đó là một đám cưới hoành tráng kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, dù chẳng có chút sáng tạo, cũng vô cùng tầm thường.
MC Hoàng khịt khịt mũi chế nhạo, đôi tân lang tân nương này tuổi đã lớn, chẳng đủ tươi trẻ diễm lệ nhưng được cái tiền nhiều người đông. Những cánh hoa hồng trải trên thảm cỏ là lấy từ chín trăm chín mươi đóa hoa hồng, đây là yêu cầu của chú rể, nghe nói cô dâu rất thích số 9, nói là thiên trường địa cửu, chỉ một chữ “thô”!
Chú rể bị sái chân, một bên chống nạng, một bên cô dâu dìu khập khiễng bước trên lối đi rải đầy hoa hồng. Một phụ nữ