
Tác giả: Như Thi Vấn
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341258
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1258 lượt.
p rất nhiều người, nếu chú ý tích lũy quan hệ, muốn có mối quảng giao là điều rất dễ dàng. Nhưng việc này đối với người có tâm tính hiền lành ít nói như Trình Vũ Phi lại là một khó khăn. Cô rất hay gặp người lạ trên đường nhiệt tình đến chào hỏi cô. Mọi lần như vậy cô luôn cảm thấy bối rối. Còn nhớ một hôm cô đang mua bánh chiên ở một trạm xe buýt, không ngờ người bán hàng lại là bệnh nhân của cô, nhất quyết không lấy tiền bánh, khiến cô vô cùng khó xử, sau đó cô không dám đến đó mua bánh nữa. Người bán hàng đó nằm mơ cũng không nghĩ ra được, rằng quá nhiệt tình cũng khiến mình mất đi một khách hàng.
Tô Nhất Minh càng cười tươi hơn, bác sĩ Trình bây giờ trông không chỉ quê mùa và trẻ con mà còn có chút ngố nữa, sao chẳng giống với thái độ lạnh lùng, sắc bén ở bệnh viện nhỉ? Không để lỡ cơ hội, thời cơ không đến hai lần, Tô Nhất Minh vội vàng xuống xe, cười nói, "Bác sĩ Trình đền đây có việc gì vậy?"
Trình Vũ Phi lại ngớ người ra một lần nữa, do dự không biết có nên nói chuyện với người đàn ông lạ mặt này không. May mà lúc đó Điền Thiêm từ trên tầng chạy xuống gọi chị Phi Phi, giải thoát cho cô khỏi vòng vây khó xử. Sau đó Điền Thiêm quay sang, thấy Tô Nhất Minh đang tươi cười đứng cạnh Trình Vũ Phi, lập tức ngượng đỏ mặt; hồi lâu không nói nên lời.
Trình Vũ Phi ngạc nhiên khi thấy biểu hiện của Điền Thiêm, cho rằng cô bé đang hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và người đàn ông lạ này, vội vàng giới thiệu, với cô bé, "Đây là... một bệnh nhân của chị…”
Tô Nhất Minh giật mình, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Tuy anh có ấn tượng sâu sắc với cô bác sĩ này nhưng người ta rõ ràng là chẳng nhớ mình một chút nào. Điều này làm tổn thương đến tình cảm tốt đẹp mà anh có với cô, nhưng đồng thời cũng kích thích anh.
"Vâng... tôi là bệnh nhân của bác sĩ Trình, có ấn tượng sâu sắc đối với bác sĩ. Lần trước hơi bị tức ngực nên đến khám bệnh tại khoa cấp cứu, bác sĩ Trình đã đo điện tâm đồ cho tôi, kết quả là nhìn nhầm báo cáo số liệu, chỉ định bệnh sai, khiến tôi phải chích mấy mũi thuốc, rút bốn ống máu... sau đó mới phát hiện ra sai lầm, nhưng đã làm tôi sợ điếng người. Ha ha...", Tô Nhất Minh cười nham hiểm, bịa ra một câu chuyện như thật.
Thật ra đó là trải nghiệm của Lục Dã Bình. Một hôm Lục Dã Bình cảm thấy tức ngực, Tô Nhất Minh chở anh ta đến một bác sĩ quen khám bệnh. Vị bác sĩ đó vô cùng lịch sự, khám rất kỹ, còn đo điện tâm đồ miễn phí cho anh ta, nào ngờ cái máy đo điện tâm đồ có vấn đề, bác sĩ liếc một cái liền bảo bệnh Lục Dã Bình đã đến hồi nguy kịch. Tiếp theo đó nháo nhào báo cho người nhà đến truyền máu cứu mạng... Đến khi vợ Lục Dã Bình tay chân bủn rủn, mắt đỏ hoe chạy đến, bác sĩ mới phát hiện mình nhầm, không biết có phải là ấn nhầm nút trên máy hay không mà tờ giấy kết quả in ra lâu gấp mấy lần bình thường, nhịp tim đo được chỉ bằng một nửa bình thường. Tim Lục Dã Bình rất khỏe. Anh ta tức ngực bởi vì hàng ngày uống rượu quá nhiều, đau dạ dày, dẫn đến viêm thực quản trào ngược.
Vị bác sĩ lúc đó vô cùng bối rối liên tục xin lỗi ba người. Lục Dã Bình cứ ngỡ mình sắp từ giã khỏi cõi đời nên ngồi thu lu một chỗ ủ rủ khổ sở, nhưng cái giây phút biết được tính mạng mình an toàn anh ta chẳng hề thở phào nhẹ nhõm, mà mắt còn tối sầm lại như sắp ngất đến nơi. Vì tưởng mình sắp chết, lúc lòng đau như cắt, lương tâm trỗi dậy, anh ta thú thật với vợ qua điện thoại rằng mình có một số tiền tiết kiệm cất giấu đã lâu. Đó là số tiến anh ta kiếm được bao năm qua, nhưng bây giờ thì thế nào chẳng bị vợ lột sạch
Lần đó Tô Nhất Minh vô cùng khó chịu, cảm thấy rất mất mặt nhưng cũng chẳng thể phàn nàn vì vị bác sĩ thật ra cũng vì quá nhiệt tình, hơn nữa cũng chưa để xảy ra hậu quả nghiêm trọng. Sau đó rất lâu, anh không dám đến nhà Lục Dã Bình, sợ vợ anh ta nhắc lại chuyện này mà cười vào mũi. Nhưng bây giờ anh lại thấy chuyện đó cũng có ích vì mặt bác sĩ Trình đang bắt đầu đỏ lên, giống như Điền Thiêm, thẹn thùng không nói được lời nào.
Trình Vũ Phi hôm qua trực, cả đêm không ngủ, giờ cảm thấy hơi chóng mặt, đầu óc quay mòng mòng, không nhớ mình có từng làm cái việc như thế không, nhưng người đàn ông này có chút quen quen, hơn nữa người ta nói rất rõ ràng rành mạch và chuyên nghiệp, không giống như đang bịa đặt. Cho nên cô thấy rất xấu hổ, cảm giác giống như kẻ trộm bị chủ nhà bắt được vậy, đến khi cô nghe thấy Điền Thiêm ấp úng gọi một tiếng giám đốc Tô, sự xấu hổ của cô lại càng lên đến đỉnh điểm.
Mỗi câu chuyện đều khởi đầu nhạt nhẽo (2)
Trình Vũ Phi nhanh chóng lấy lại bình tình. Đây chính là vị giám đốc Tô mà Điền Thiêm suốt ngày nhắc đến với lòng ngưỡng mộ ư? Cô không ngờ mình cũng có mắc mớ với người này. Sợ anh ta thù dai, đem lại phiền phức cho Điền Thiêm, cô lập tức mở miệng xin lỗi Tô Nhất Minh, "À... xin lỗi, giám đốc Tô. Bây giờ tôi xin trịnh trọng xin lỗi anh, vì lần trước tôi đã gây ra những tổn thất tình thần và vật chất cho anh."
Tô Nhất Minh không ngờ bác sĩ Trình lại dễ dàng tin lời bịa đặt của mình