Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Triêu Tiểu Thành

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341544

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1544 lượt.

ên nở nụ cười,“Đối với người chơi trình độ như em, còn xa anh mới cần dùng thủ đoạn gian trá.”
Kỉ Dĩ Ninh thực sự nổi giận, rõ ràng Tô Tiểu Miêu nói cho cô, đây là có cao nhân dạy mình, không ai có thể thắng, chỉ cần ra tay, thiên hạ vô địch. Tiểu Miêu còn vỗ ngực cam đoan với cô: Cô đã thử nghiệm cùng với Đường Kính N lần rồi, lần nào cũng đúng!
Tại sao đến lượt cô, lập tức không có tác dụng gì……
Đường Dịch nâng cằm cô lên, thành khẩn đề nghị cô:“Lời nói của Tô Tiểu Miêu, tốt nhất em không cần tin tưởng.” Cô ấy nói mười câu thì chín câu rưỡi không phải là thật, toàn bộ người ở Đường gia cô ấy cũng chỉ có thể lừa được lương dân như Kỉ Dĩ Ninh thôi.
Cô vẫn thấy buồn bực:“Tiểu Miêu nói trò chơi này đối với Đường Kính lúc nào cũng dùng được mà……”
Đường Dịch cười càng diễm lệ, lóe ra tia sáng giảo hoạt.
“Đường Kính tính tình tốt, để dỗ dành cô ấy, cô ấy muốn gì cậu ta cũng làm cho cô ấy” Anh nói sự thật cho cô:“Thật ra trước đây anh dạy Đường Kính và Kì Hiên chơi trò này, chắc là Kì Hiên dạy Tô Tiểu Miêu, cô ấy coi nó như một kho báu, Đường Kính thì muốn giữ thể diện cho ấy……”
Kỉ Dĩ Ninh lập tức đổ mồ hôi, cả người đều có cảm giác như bị sét đánh trúng.
Thiên ngôn vạn ngữ tóm gọn thành một câu: Tô Tiểu Miêu! Người này không thể tin tưởng!
Bỗng nhiên Đường Dịch bế cô lên.
“Này! Anh –”
Anh bế cô đi về hướng phòng tắm, động tác cường ngạnh không cho cô cơ hội phản kháng.
“Vừa rồi đã nói qua, nếu anh thắng, em sẽ phải hai lần hoàn trả –”
Kỉ Dĩ Ninh lại một lần nữa nhận thức được Đường Dịch là người không có chỗ nào cố kị.
Bộ dáng anh lúc nói chuyện luôn giống như đang nói đùa, khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt ẩn chứa lưu tình, coi những lời nói ra như một hồi mỉm cười. Chỉ đến khi anh thật sự ra tay với ai đó, người đó mới biết, anh căn bản không phải đang cười nói vui vẻ.
Đường Kính từng nói với cô.
– Dĩ Ninh, Đường Dịch ngay cả khi giết người cũng có thói quen dùng tư thái tán tỉnh, đối với em, anh ấy lại càng không thể thủ hạ lưu tình. (Thủ hạ lưu tình: là một thành ngữ gốc Hán, nghĩa là “Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc xuống tay”)
Nói là hai lần hoàn trả, anh nhất định sẽ muốn cô hai lần.
Cô ngồi trong bồn tắm ôm lấy hai chân mình, toàn thân trần trụi.
Thân thể lại cương cứng kỳ cục.
Coi như đang chờ đợi hành hình.
Cô chung quy cũng chỉ ở gần anh hai năm, so sánh với cuộc sống hai mươi ba năm của cô thì rất ngắn ngủn. Vì thế, cùng anh không có chỗ nào cố kị, so với hai mươi ba năm cô chịu lễ giáo ước thúc thì hai mươi ba năm này chiếm thế thượng phong.
Cô chưa từng cùng một nam tử nào thân mật như thế, khi anh còn chưa xuất hiện trong cuộc sống của cô, đối với quan hệ nam nữ, cô chấp nhận mức độ lớn nhất cũng chỉ là hôn lên hai má.
Khi đó cô không ở trong nước, mà là ở London nước Anh. Lúc ấy cô đang học tập tại Cambridge và từng có một người bạn tốt khác giới, anh ấy tên là Chu Tồn Huyễn, cùng cô học văn học Châu Âu, anh có một khí chất tao nhã. Tình cảm của anh cũng giống như con người anh, sạch sẽ bình thản, mỉm cười với cô nói anh thích em, sau đó chậm rãi cúi đầu, hôn lên một bên má cô.
Cô còn nhớ rõ, đó chỉ là một nụ hôn lên má đơn giản nhưng cô lại cảm thấy cả người như bị đốt cháy, cuối cùng cô nói một câu thật lòng ‘Thực xin lỗi, em không quen như thế’. Một câu nói thản nhiên ‘Không quen’, khiến cho Tồn Huyễn hoảng loạn lập tức vì chính mình thất lễ mà giải thích.
Cô nhớ rõ, khi đó, cô sợ Tồn Huyễn bị tổn thương, còn đưa tay ra cho Tồn Huyễn, đỏ mặt hỏi, nắm tay thì có thể, anh có muốn hay không?
Cô vẫn luôn cho rằng, vợ chồng nhất định sẽ bắt đầu từ nắm tay, từng bước từng bước một, nhiều năm lắng đọng lại sau đó mới có thể tiến sâu hơn.
Thời gian đó, cô chưa từng dự đoán được, sau này cô sẽ gặp một người đàn ông khác.
Gặp được một người, luôn để cô làm những việc cô không có thói quen, làm điên đảo toàn bộ thế giới đơn thuần của cô.
Nước trong bồn tắm đột nhiên lắc lư sóng sánh, trên mặt nước nổi lên nhiều gợn sóng.
Kỉ Dĩ Ninh biết, anh đã vào.
Cô còn không kịp phản ứng gì, anh đã ôm lấy cô từ phía sau.
Giọng nói gợi cảm mang theo hơi nước, bỗng nhiên từ đôi môi anh bật ra một câu hỏi.
“…… Em nghĩ đến ai?”
Kỉ Dĩ Ninh kinh hãi.
Rõ ràng là đang ở trong nước ấm áp, bỗng nhiên cô lại có cảm giác toàn thân lạnh như băng. Ở trước mặt anh, cô là trong suốt, cô không thể giấu được anh bí mật gì.
Cô không phủ nhận, đối với anh, cô luôn có chừng mực, biết rõ mình không thể thắng được anh, cho nên cũng không cần làm việc gì vô ích. Không biện bạch, không phủ nhận, đây là phương thức bảo vệ mình duy nhất của cô.
Cô thông minh nở nụ cười,“Không phải anh vừa đi ra ngoài nghe điện thoại sao? Có chuyện gì quan trọng vậy?”
Đường Dịch không đáp. Trong mắt lóe lên một chút thâm thúy, vẫn nhìn thẳng cô không rời.
Cảm giác áp bách trong phút chốc thổi quét toàn thân cô.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, chuyện mình làm vừa rồi là cực kỳ khủng khiếp.
“Dĩ Ninh……”
Anh ôn nhu gọi tên cô, coi như có tươi cư