
Tác giả: Anh Tử
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341719
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1719 lượt.
ững lúc buồn chán, như vậy cũng không đến nỗi rầu rĩ, buồn bực không yên.
Điền Ca nói:
- Ai buồn bực không yên?
- Chị.
- Chị á?
- Chị xem, cả buổi sáng chị rút điện thoại trong túi ra xem bao nhiêu lần rồi? Không tới chục lần thì cũng bảy tám lần ấy chứ nhỉ? Ngày trước chị có như vậy không? Chị chẳng thèm ngó lấy một lần. - Tiểu Lưu nháy mắt, cười hì hì, - Có tri kỷ thì sẽ không như thế nữa.
- Có tri kỷ làm gì!
- Để giải tỏa phiền muộn, điều chỉnh tâm trạng, chắc chắn là có hiệu quả, chỉ cứ thử đi rồi biết.
- Nhỡ gặp phải tên lừa đảo, lừa tiền lừa tình thì làm thế nào? Cứ cho là hủy hoại đời chị cũng được, nhưng còn con gái, ông xã và mẹ già thì sao?
- Chị không dễ bị lừa thế chứ?
Điền Ca “hừ” một tiếng, nhếch miệng cười:
- Thôi đi, điều chỉnh tâm trạng kiểu đó chẳng bằng đọc sách còn hơn, khỏi phải tự chuốc lấy phiền não. Đừng dây vào bọn đàn ông bên ngoài, đợi kiếp sau chị đầu thai làm yêu tinh rồi tìm bọn họ cũng chưa muộn. Kiếp này đã như vậy rồi, một mình Lý Dương, chị chịu đủ rồi. Xa nhau lâu hơn cũng không sao, dựa vào điều kiện của mình, chị không thể gặp được người nào tốt hơn anh ấy, cho nên cứ đợi anh ấy thôi.
Ca ngợi chồng xong, Điền Ca cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Thời gian mỗi ngày Lý Dương gọi hai cuộc điện thoại chỉ duy trì được một hai ngày, về sau anh gọi điện không đều đặn. Có khi buổi sáng anh không gọi điện cho cô, buổi tối cũng không, bỗng dưng buổi trưa lại gọi một cuộc.
Cô hỏi anh:
- Sao anh không gọi vào buổi sáng hay buổi tối?
Anh vặn lại:
- Sao cứ nhất định phải gọi vào buổi sáng và buổi tối? Khi nào nhớ thì anh gọi, có gì lạ đâu chứ?
Cô mếch lòng:
- Buổi sáng và buổi tối thì anh không nhớ em à?
Anh mất nhẫn nại:
- Em đừng có rỗi hơi kiếm chuyện được không? Anh đang rất bận đấy.
Anh cúp máy, một lát sau anh gọi lại, giải thích:
- Từ mở mắt đến giờ anh chưa có một phút nào được rảnh rang nên không thể gọi điện cho em mà.
Cô cảm thấy đây không phải là lý do chính đáng. Buổi tối anh đi tiếp khách, ngồi ăn cơm cùng người ta nên không tiện gọi điện đã đành, anh về nhà trong tình trạng say bí tỉ, ngã vật xuống giường ngủ, thôi thì cũng chấp nhận được. Nhưng còn buổi sáng thì sao? Cứ cho là thời gian eo hẹp, chẳng nhẽ anh không ăn sáng? Bữa sáng anh cũng ăn cùng người khác à? Lúc ăn sáng không thể gọi điện thoại sao? Trước đây anh cũng gặp tình huống này rồi mà. Giờ anh chỉ giỏi viện cớ.
Điền Ca tiu nghỉu như mèo bị cắt tai.
Hôm đó cô trực ca đêm nên sáng hôm sau được nghỉ, cô đưa Ni Ni tới trường mẫu giáo rồi quay về làm việc nhà. Lúc lau sàn nhà, cô cứ buồn bực không yên, thất thần suy nghĩ rồi buông thõng tay, cây lau nhà rơi bụp xuống đất. Cô chợt nảy ra ý định gọi điện vào di động của anh. Đây là cách kiểm tra của những người đàn bà ghê gớm, không tin tưởng chồng; nhưng chưa bao giờ làm chuyện này, sao cô có thể nói là làm luôn được?
Quả nhiên có một cô gái nghe điện thoại của Lý Dương.
- Xin chào, chị là ai vậy? - Đầu dây bên kia là giọng nói ngọt lịm của một cô gái trẻ, cô ta cố tình nói điệu chứ không phải là giọng nói trời phú.
- Cô là ai? - Điền Ca nghiêm giọng.
- Em là Tiểu Tây. Giám đốc Dương đang bận, chị có muốn để lại lời nhắn không?
- Không cần. - Điền Ca tức giận, cúp ngay điện thoại.
Năm phút sau Lý Dương gọi lại, Điền Ca liền tra hỏi:
- Các người đang ở đâu?
- Ai cơ? - Lý Dương không hiểu.
- Anh và Tây, hai người vừa ở đâu?
- Ở phòng làm việc.
- Phòng làm việc của ai?
- Của anh.
- Cô ta ở trong phòng làm việc của anh làm gì?
- Bàn chuyện công việc.
- Công việc? Tại sao cô ta nghe điện thoại di động của anh?
- Anh đang nghe một cuộc gọi đường dài khác.
- Anh bận không nghe được điện thoại thì thôi đi, sao cô ta dám nghe điện thoại thay anh? Cô ta có cái quyền đó sao? Cô ta là ai hả? Cô ta coi mình là người nào? Mà còn hỏi em là ai?
- Em càng nói càng quá thể, anh thực sự không hiểu vì sao em lại nổi giận. Anh đang bận lắm, có gì chốc nữa nói sau. - Lý Dương lại cúp máy trước.
Đúng lúc đó, bà Phượng vặn chìa khóa mở cửa, trên tay xách hai túi thức ăn to đùng, nhẹ nhàng đi vào nhà. Bà nghe được toàn bộ câu chuyện, nhìn Điền Ca đang tức lồng lộn, khuôn mặt tối sầm lại, bà liền vào bếp cất đồ rồi quay ra ngồi cạnh cô, khuyên nhủ:
- Con cư xử không đúng rồi. - Bà Phượng nhẹ nhàng chỉ ra chỗ sai của Điền Ca, - Con không được nghi ngờ lung tung, đây không phải là cách hay đâu. Làm gì có ai đang yên đang lành lại nghĩ xấu về chồng mình? Đúng là con rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện đây mà.
Điền Ca bĩu môi, nói:
- Con không nhịn được, không làm sáng tỏ chuyện này thì tối nay con không ngủ nổi.
- Con không biết kiềm chế sao? Nói chuyện qua điện thoại có thể giải quyết rõ ràng mọi chuyện được không? Dù sao Lý Dương cũng là giám đốc, trong giờ làm việc con không nên gọi điện quấy rối, con phải giữ thể diện cho chồng mình chứ? Nghe điện thoại sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm tốt đẹp người ta dành cho Lý Dương, con đã nghĩ đến điều này chưa?
- Giám