
Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Tôi
Tác giả: Anh Tử
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341712
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1712 lượt.
ng thắn vô tư, không giống như những người đàn ông khác, về nhà vẫn phải kè kè điện thoại bên người hoặc để ở trong tầm kiểm soát, hễ có chuông báo tin nhắn là lén lút kiểm tra, xem xong lại xóa ngay lập tức. Những việc này, chưa từng xảy ra với Xuân Phong.
Ở với nhau hơn mười năm, Tích Tích luôn coi thường những chuyện ám muội như xem trộm điện thoại di động của chồng, dùng trăm phương ngàn kế để điều tra chồng. Trước ngày hôm này, cô chưa bao giờ kiểm tra tin nhắn, cuộc gọi đến, cuộc gọi đi, cước thuê bao trong điện thoại di động của chồng; cô cũng không giống những người đàn bà khác ghen tuông này nọ, gắn camera theo dõi chồng 24/24 giờ. Cô không chỉ tin tưởng và tín nhiệm chồng, mà lúc nào cũng cho rằng, chồng mình không bao giờ làm những việc có lỗi với gia đình, yêu thương vợ con, hiếu kính bố mẹ. Anh chưa một lần quên sinh nhật của bố mẹ, vợ con và cả những dịp quan trọng như kỷ niệm ngày cưới…
Thế thì làm sao cô có thể tưởng tượng được, ngay trong tầm mắt của vợ, ngoài chiếc điện thoại di động đang sử dụng hằng ngày, anh chồng vẫn được mọi người công nhận là tốt ấy lại âm thầm dùng một chiếc điện thoại di động khác. Khốn nỗi người vợ luôn tự nhận định bản thân mình chính là người thân thiết nhất trong cuộc sống của chồng, thì lại chẳng mảy may phát giác ra bí mật ấy.
Một chiếc điện thoại tinh tế. Trần Tích Tích cuộn tròn người trên sofa, cầm chiếc điện thoại di động trên tay lật qua lật lại ngắm nghía. Trong danh sách cuộc gọi đến và cuộc gọi đi, chỉ duy nhất có tên một người: Hoa Nhi.
Khoảng bốn năm trăm tin nhắn đến và đi cũng chỉ trao đổi với một người: Hoa Nhi.
Rõ ràng chiếc điện thoại này chỉ được dùng để kết nối với một người duy nhất.
Những tin nhắn lưu trữ hẳn cũng là món ăn tinh thần không nỡ xóa bỏ.
Hai số máy này thường xuyên liên lạc với nhau, có những tin nhắn thậm chí còn được gửi đến sau 12 giờ đêm. Xuân Phong và Hoa Nhi. Tần suất nhắn tin và gọi điện của họ vượt xa số lần Xuân Phong liên lạc với vợ.
Điều này làm cho Tích Tích càng lúc càng dao động nhiều hơn.
Xem qua nội dung tin nhắn, Tích Tích gần như sụp đổ.
“Chưa từng vì khách quét đường hoa, cửa bồng nay mới mở ra vì chàng”.[1'>
“Thiếp như tùng bách núi nam, chưa vì người khác đem lòng yêu thương”.[2'>
“Ta với chàng mãi mãi không đoạn tuyệt không suy biến… Tuyết rơi mùa hạ, trời đất hợp nhất, mới dám đoạn tuyệt với Xuân Phong”.[3'>
“Cửa xanh mưa gió bão bùng, xé ruột xé gan chàng hay chăng?”.[4'>
“Hai đóa hoa ngăn cách bởi bức tường, sớm muộn cũng nguyện thành cây liên cành”.[5'>
“Chiêm bao chừng muộn, đăm chiêu vô cùng, Xuân Phong Hoa Nhi, hoan ái xuân mộng”.[6'>
[1'> Câu thơ phỏng theo lời bài thơ Khách chí của Đỗ Phủ.
[2'> Trích từ bài Nam ca tử trong Đôn Hoàng khúc tử từ tập.
[3'> Câu thơ phỏng theo lời bài tình ca trong Nhiều ca nhạc phú đời Hán.
[4'> Trích nguyên văn bài thơ Ứng thiên trường của Vi Trang đời Đường.
[5'> Trích từ bài thơ Sinh tra tử của Ngưu Hi Tế đời Đường.
[6'> Họa theo bài thơ Canh lậu tứ của Ôn Đình Quân.
Giọng điệu của người phụ nữ này đâu chỉ là mập mờ? Rành rành là đưa tình đây mà. Xem văn phong thì có lẽ cô ta cũng là người có học thức. Thời đại học, Xuân Phong học tài chính nhưng lại có niềm đam mê văn chương, thường những lúc thi hứng dâng trào, anh cũng viết nguệch ngoạc đôi bài nên cũng được xem là thi nhân vườn có tiếng. Sau khi tốt nghiệp, dốc sức vào công việc kinh doanh. Bao năm lăn lộn trong môi trường cạnh tranh, lừa gạt lẫn nhau, chỉ chạy theo lợi nhuận, anh đã từng ngao ngán tâm sự với cô, trên thế gian này, ngoài vợ ra, anh chẳng thể tin bất kỳ người phụ nữ nào khác… Rốt cuộc người phụ nữ đó là người như thế nào, mà biết dùng văn chương để đánh trúng vào điểm yếu mềm nhất của Xuân Phong?
Rất chung thủy đấy chứ. Từ đầu đến cuối, vẫn chỉ là một người có tên Hoa Nhi.
Hoa Nhi: Anh yêu, bận gì đấy?
Xuân Phong: Nhớ người đẹp thôi.
Hoa Nhi: Nhớ người đẹp nào?
Xuân Phong: Em nói xem.
Hoa Nhi: Người đẹp mà anh nhớ đến chắc là nhiều lắm.
Xuân Phong: Người đẹp không thiếu nhưng thông minh sắc sảo thì khó tìm.
Hoa Nhi: Vậy hôn em đi.
Xuân Phong: Thế là tiền trảm hậu tấu à?
Hoa Nhi: Xấu xa, xấu xa, xấu xa…
Xuân Phong: Em mới xấu xa ấy, hại anh phải ở lì trong phòng làm việc, chẳng đứng lên được. Trưa nay gặp nhé.
Xem nội dung tin nhắn giữa hai người, kẻ ngốc cũng nhận ra, đây vốn không phải là giai đoạn mới chớm có cảm tình, họ đã sơm đi quá giới hạn rồi. Một đoạn khác, Xuân Phong chủ động gửi tin:
Xuân Phong: Cưng làm việc xong chưa?
Hoa Nhi: Chưa đâu, hôm nay nhiều bệnh nhân lắm, em vừa làm việc vừa chờ tin anh. Không nhận được tin của anh, tối về không ngủ ngon giấc.
Xuân Phong: Anh không thể chờ em rồi, anh phải về nhà đây, ngày mai gặp nhé.
Hoa Nhi: Vậy ôm Hoa Nhi đi nào.
Xuân Phong: Cưng, ôm em, hôn em, cho em sương ngọt rượu ngon, nước ngọc quỳnh tương…
Hoa Nhi: Anh hãy để cho Hoa Nhi được tan thành nước nhé…
Xuân Phong: Láu lỉnh, em làm việc đi, tan ca anh phải về nhà rồi.
Hoa Nh