
Làm Ấm Giường Cho Tổng Giám Đốc
Tác giả: Anh Tử
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341726
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1726 lượt.
hông đi thì trúng ý của nó rồi.
- Tôi không cho phép bà nói xấu con dâu mình như thế, con người Tích Tích như thế nào, bà không phải không hiểu rõ, nó vốn là đứa thật thà, nói cái gì thì là cái đó. Cái miệng của bà có thể tích chút đức hay không? Tôi nói thật cho bà biết, tôi không sang bên đó ở cũng chính là vì tôi sợ miệng lưỡi của bà, thể nào bà cũng làm tội nó suốt ngày, như thế thì liệu có thể sống yên thân hay không đây?
- Làm tình làm tội? Một bàn tay vỗ không kêu, nếu con bé thực sự hiền lành, thì dù tôi muốn la lối thì cũng không có cơ hội mà làm.
Cả đêm hôm đó, bà ra sức càm ràm tới tận khuya, nước mắt lã chã rơi, một chốc lại khóc lóc rên rỉ nỗi lòng:
- Kiếp này, tôi và ông chưa được sống tử tế một ngày. Hàng chục năm nay, tôi với ông phải sống trong căn nhà chật chội, tồi tàn này, nhiều lúc muốn mời bạn bè đồng nghiệp đến chơi cũng thấy xấu hổ. Có ai đời sắp xuống lỗ rồi mà vẫn phải chui ra chui vào trong cái nhà kho này không? Vốn định trông cậy vào con trai để hưởng phúc tuổi già thế mà chưa được hưởng phúc ngày nào thì nó lại bỏ hai bộ xương già chúng ta mà đi rồi. Vả lại, ngôi nhà đó đâu phải là của mình Tích Tích, đấy là mồ hôi xương máu con trai tôi làm nên cơ mà. Cả đời tôi, có được ngày nào thư thái, sung sướng đâu cơ chứ. Ngôi nhà tốt như vậy mà tôi vẫn chưa được ở lấy một ngày thì con trai đã… - Bà lau nước mắt rồi sụt sùi nói tiếp, - Sao cái số của tôi nó lại khổ thế này chứ…
- Nhà chúng ta đang ở thì sao? Có chỗ nào không tốt à? Thực lòng mà nói, tôi ở đây mấy chục năm đã có tình cảm rồi nên không muốn rời đi.
- Có thể sánh với nhà bên đó ư? Diện tích chưa đầy một trăm mét vuông, ông không thấy chật chội à? Cái sân vườn bên đó còn đẹp hơn cả công viên cây xanh, còn nhà chúng ta thì sao? Mở cửa đằng sau thì đầy bụi bặm, mở cửa đằng trước thì tòan tiếng trẻ con léo nhéo bên tai, ông không thấy ngôi nhà cũ kỹ đến mức độ nào sao? Chỉ cần động đất cấp ba thôi cũng đủ để sập tan tành. Lại còn chót vót trên tận tầng bốn, chúng ta ngần này tuổi rồi, ngày ngày leo cầu thang, có thể chịu được không? Mà tôi nói cho ông biết, mấy tháng nữa thôi, con dâu tốt của ông tìm thằng khác rồi thì… hu hu… sản nghiệp con trai tôi gây dựng, tại sao chỉ thuộc về một mình nó chứ?
- Tích Tích là vợ Xuân Phong, sản nghiệp của Xuân Phong không để lại cho vợ thì cho ai? Vả lại không phải là còn có Hạo Hạo sao? Tương lai những thứ ấy chẳng phải cũng sẽ là của cháu trai bà sao? Con người bà sao không hiểu đạo lý gì thế?
- Không hiểu đạo lý? Con bé còn trẻ như vậy, biết khi nào Hạo Hạo mới được thừa hưởng gia sản của bố nó chứ? Nếu con bé đi bước nữa thì ngôi nhà có còn để lại cho cháu trai chúng ta như lời ông đoán không?
- Cả ngày chỉ biết lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, chuyện tương lai thì cứ để sau này hãy nói, bây giờ bà lo nghĩ nhiều như thế làm gì? Không mệt à? Nếu muốn đi thì mình bà đi đi, tôi không thể để cho con cháu mình khổ thêm nữa.
- Tôi đi là đi hẳn đấy, để xem ông cứng đầu ở đây một mình đến bao giờ, xem ai hầu bạ ông.
- Tôi khỏi cần ai hầu cả, tự tôi có thể chăm sóc cho mình, bà cứ yên tâm mà đi.
- Tôi có thể yên tâm sao? Ông ở một mình thì có bớt được khoản chi phí nào không? Riêng chi phí lò sưởi ấm đã hơn hai nghìn tệ, lại còn tiền điện, tiền nước… ông tiết kiệm được cho tôi chắc? Nếu như sang bên đó, để ngôi nhà này cho thuê thì ít nhất cũng được ba vạn tệ một năm đấy, sao không lấy tiền ấy mà mua cái gì cho cháu trai tôi ấy?
Hai ông bà còn đang tranh cãi thì có tiếng chuông điện thoại reo. Hóa ra là Tích Tích gọi điện thông báo cô và Hạo Hạo đã về đến nhà an toàn, ông bà không phải lo lắng.
Bà mẹ cầm ống nghe ừ à đôi tiếng rồi cúp máy đánh cộp.
2
Sáng thứ Bảy, trên đường Tích Tích lái xe đưa con trai sang nhà bố mẹ chồng thì nhận được điện thoại của Lý Dương.
- Tích Tích, là mình, Lý Dương đây, cậu bận không? - Từ thời đại học, và Tích Tích đã khá thân nhau. Ngày ấy, Trần Tích Tích, Ngụy Xuân Phong và Lý Dương thường xuyên đi chơi cùng nhau, nên tuy không học cùng trường nhưng vẫn qua lại thân thiết. Về sau Tích Tích trở thành vợ của Xuân Phong, do cùng tuổi nên Lý Dương vẫn xưng hô với họ như thời đi học.
- Mình đang lái xe, - Tích Tích thân thiện trả lời – Cậu có chuyện gì vậy?
- Dạo này cơ quan mình bận nhiều việc quá, không sang thăm cậu được, bác trai bác gái thế nào? Nghe nói đã ra viện rồi à? Hạo Hạo vẫn tốt chứ?
- Ừ, ông bà ra viện rồi, cả nhà đều ổn.
- Quả thực mình có chuyện phải nói với cậu, cậu xem lúc nào tiện thì báo cho mình nhé?
- Bây giờ mình đang rảnh, cậu nói đi.
- Tốt nhất là gặp nhau nói chuyện, chứ nói qua điện thoại e không rõ ràng.
- Gấp lắm à?
- Chuyện này… nên nói sớm với cậu thì hơn.
- Chiều nay nhé, ở quán Lan Lan gần nhà mẹ chồng mình, cậu biết quán đó chứ? Ba giờ chiều được không?
- Được, chiều gặp!
Khi Tích Tích bước vào quán thì Lý Dương đang ngồi tại một bàn sát cửa sổ tầng hai, chờ cô đến.
Tích Tích ngồi xuống, hai người hỏi han đôi câu rồi cô đi vào vấn đề chính, hỏi anh