
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 134992
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/992 lượt.
n thường xuyên liên lạc với nàng nữa. Đôi khi chợt nhớ ra, anh sẽ gọi cho nàng, đưa nàng đi du lịch đây đó, vốn là sở thích chung của hai người.
Ngoài ra, anh còn quen một vài cô nàng nữa, đủ các nghề nghiệp, đủ các sở thích, nhưng ai cũng đẹp và có vài điều đặc biệt, đủ để anh ấn tượng và theo đuổi họ một thời gian.
- Gì thế, honey? – Đại bắt máy sau khi để điện thoại kêu chán chê, giống như anh đang rất bận rộn vậy.
- Anh ơi em chán quá! Em qua chỗ anh nhé?
- Anh không ở nhà hàng đâu. Hôm nay anh về nhà.
- Ủa, tuần trước em gọi anh cũng nói là về thăm bố mẹ mà? Hay đang đi chơi với cô nào phải không?
- Cưng nghĩ anh rảnh rỗi như em sao? – Đại cười – Hôm nay nhà anh có chút việc.
- Thế chiều em qua nhé?
- Đám chim chóc hót bên tai em suốt ngày đâu rồi? Chán thì bắt tạm mang đi chơi đi.
- Vặt lông nướng hết rồi.
- Ha ha… Ok… Vậy chiều anh qua đón em! Vậy nhé!
Đại nói rồi cúp máy luôn, cũng chẳng nghe xem Thư có ý kiến gì nữa không? Quay sang, thấy Linh đang nhìn mình, anh mỉm cười:
- Cô bạn rủ đi ăn.
Rồi như sực nhớ ra, anh mở một ngăn nhỏ, lấy từ trong đó ra hai tấm vé rồi đưa cho Linh.
- Cái gì thế ạ? – Linh cầm lấy, ngạc nhiên hỏi.
- Phiếu học nấu ăn cùng với đầu bếp của bọn anh.
- Đưa cho em làm gì ạ? – Linh vẫn không hiểu ý, hỏi tiếp.
- Nhà hàng của anh đang có chương trình dạy nấu ăn miễn phí cho khách hàng. Em nên tới thử xem sao. Mỗi tấm này dùng một lần thôi đấy. Cuối tuần anh sẽ nói với mẹ để em đi tới đó. Cũng chỉ có nửa ngày thôi mà. Cơ hội được đầu bếp của nhà hàng năm sao chỉ dạy không phải lúc nào cũng có đâu. Mỗi năm bọn anh chỉ tổ chức vào vài dịp đặc biệt.
- Thế ạ? – Linh khẽ hỏi lại, cúi xuống mân mê hai cái vé mời, cũng không biết nghĩ gì trong đầu mà từ lúc đó tới khi về đến nhà, cô có vẻ trầm tư ghê gớm.
Bạn cũ
Bữa cơm gặp mặt giữa hai gia đình cuối cùng cũng kết thúc. Trước khi tiễn cả nhà Huyền ra về, Đại cũng xin được số của cô gái xinh đẹp ấy. Gia đình cô có vẻ hoàn toàn ưng ý về Đại, và bản thân Huyền cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn rất đàn ông của anh. Cô cười rất tươi khi anh hứa hẹn sẽ gọi cho cô vào tuần tới.
Khi mọi người đều rời đi hết, Đại nhờ Linh pha cho mình một tách cà phê rồi ra ngoài vườn ngồi hút thuốc.
Hút hết nửa điếu thuốc thì Linh mang cà phê ra cho anh.
- Em thấy bữa ăn hôm nay thế nào? – Đại hỏi.
- Ừ. Anh cũng chỉ nghe nói vì khi đó anh đang đi công tác ở miền Nam, nhưng nó khiến cho nhiều người có một cái nhìn khác về ẩm thực Việt Nam, đặc biệt là nước chấm ăn kèm. Món nem hôm nay thực sự chưa đạt chính vì nước chấm pha chưa phù hợp.
- Dạ… thôi, anh uống cà phê đi, em phải vào dọn bếp đây.
Đại gật đầu rồi nhìn theo bóng Linh khuất dần sau đám cây cảnh, gương mặt anh từ tươi cười chuyển sang vẻ trầm ngâm, hai hàng lông mày hơi chau lại.
Cũng đã một năm rưỡi kể từ khi Nhật Lệ đột ngột biến mất, biến mất một cách khó hiểu, giống như cô đã hoàn toàn tan biến vậy. Trước khi anh đi công tác, cô còn vui vẻ hứa rằng sau khi anh trở về sẽ nấu cho anh món vịt om sấu mà anh thích nhất. Vậy mà lúc anh về, cô đã đi, vội vàng tới mức Tuyết – con chó mà cô yêu quý nhất cũng không mang theo. Hơn một năm trời, anh dùng mọi cách để tìm cô nhưng hoàn toàn vô ích. Thậm chí anh đã bí mật dò hỏi tận nơi cô em gái của cô đang sinh sống ở nước ngoài nhưng cũng không có tin tức gì. Cô nói với bố anh rằng cô đi chữa bệnh, anh biết đó chỉ là lời nói dối. Cô sẽ không vội vã rời đi nếu chỉ là vấn đề bệnh tật.
Rốt cuộc là cô đã đi đâu? Và tại sao lại đi nhanh như thế, một lời chào dù chỉ qua giấy cũng không để lại cho anh?
Sự ra đi của Nhật Lệ không chỉ khiến cho nhà hàng của anh một phen tán loạn, mà chính anh cũng không dễ dàng tiếp nhận sự thật đó trong một thời gian dài. Cô không chỉ đơn thuần là nhân viên của anh, mà còn nhiều hơn thế. Cô không tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng cô luôn lo lắng và chăm sóc anh như một cô vợ trẻ. Hai người còn là hàng xóm nên cô thường xuyên nấu cơm cho anh ăn cùng. Khi anh đi công tác xa, cô sang dọn nhà cho anh. Những cô bạn gái của Đại khi ấy còn tưởng anh sẽ cưới Nhật Lệ nên lúc nào cũng ghen tuông ra mặt, thậm chí còn tìm mọi cách tách hai người ra khỏi nhau. Nhật Lệ đối với những trò trẻ con đó chỉ cười, đơn giản vì cô không yêu anh. Cô không hào hứng gia nhập vào cuộc tranh giành ngớ ngẩn đó. Hai người luôn duy trì với nhau một khoảng cách rất gần, nhưng cũng đủ xa để Đại không bao giờ chạm tới trái tim cô được.
Vậy mà Nhật Lệ cứ thế ra đi, một cách lặng lẽ, giống như cô chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời này, chưa bao giờ xuất hiện trước mắt anh.
Chuông điện thoại reo vang kéo Đại từ trong suy tư về với thực tại. Một số điện thoại đẹp và lạ.
- Hello ông bạn! – Một giọng nam vang lên vui vẻ ở đầu bên kia.
- Xin lỗi, ai vậy? – Anh nhíu mày trước giọng nói có phần xa lạ này.
- A… Chắc đi lâu quá rồi nên ông quên mất tôi phải không? Chiến hữu một thời đây mà.
- Hả? –