Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Điều Bí Mật - Phần I

Điều Bí Mật - Phần I

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 134997

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/997 lượt.

o nó. Mà tôi mới từ Sài Gòn ra, đâu rành đường Hà Nội đâu.
- À… – Đại gật đầu ra vẻ thông cảm – Nhường cho cô cũng được thôi, nhưng tôi còn có điều kiện.
- Anh nói đi…
- Lúc khác mua trả cho tôi một cuốn, sau đó mời tôi đi uống cà phê nữa.
- Không thành vấn đề. Anh nói ra ngay từ đầu có phải đỡ tốn thời gian của tôi không – Cô gái vui vẻ đồng ý – Đưa số điện thoại của anh đây, lúc nào mua được sách tôi sẽ gọi cho anh.
- Tốt – Đại nhoẻn miệng cười, sau đó lấy danh thiếp kẹp vào trong cuốn sách rồi đưa cả cho cô gái.
Cô gái cầm lấy cuốn sách, vội vàng đi ra quầy tính tiền rồi bắt một chiếc taxi đi luôn. Đại nhìn theo, nở một nụ cười đầy hứng thú, sau đó anh cũng rời khỏi cửa hàng sách. Anh chẳng còn hứng thú để ý tới những cuốn sách khác nữa. Đại về tới nhà thì trời đã tối. Khi anh mở cửa, một bóng trắng to lớn lập tức chồm tới, thè lưỡi liếm lên cổ Đại. Màn chào hỏi này mới đầu còn làm Đại khiếp sợ, nhưng rồi anh cũng quen.
- Xin lỗi mày, tao về hơi muộn. Tắc đường – Đại vò bộ lông trắng muốt của con chó cao lớn, sau đó anh tiến tới ghế sô pha và ngồi phịch xuống một cách mệt mỏi.
Tuyết nghiêng đầu nhìn, sau đó nó nhảy phốc lên ghế, gối đầu lên đùi anh một cách ngoan ngoãn.
Con chó ngao Tạng này thuộc giống ngao tuyết có bộ lông toàn thân trắng tinh. Nó ở với Đại đã được hơn một năm, bắt đầu từ khi chủ cũ của nó là Nhật Lệ đột ngột bỏ đi.
Tuyết vốn là thú cưng của Nhật Lệ, cái tên này cũng là cô đặt cho nó. Theo lời kể của cô, trước đây Nhật Lệ từng yêu một anh chàng công tử ưa du lịch mạo hiểm. Đó là mối tình đầu của cô khi cô mới chập chững lên thành phố học việc. Trong một lần tới thăm Tây Tạng, anh ta mang về hai chú ngao và tặng cho Nhật Lệ một con, chính là Tuyết, khi đó mới được hơn bốn tháng tuổi. Nó là một con ngao tuyết thuần chủng, rất nhiều người đã trả giá trên trời để mua được nó nhưng cô nhất định không bán. Sau này, người yêu cô gặp nạn trong một lần quyết tâm chinh phục đỉnh Everest. Suốt bảy năm, cô chăm lo cho nó như chính con cái của mình. Từ khi Nhật Lệ mua chung cư này và trở thành hàng xóm thân thiết của Đại, anh mới có cơ hội tiếp xúc với loài chó được đồn đại là vô cùng hung dữ này.
Trước đây, Đại không bao giờ nghĩ rằng sau này mình sẽ nuôi một con vật nào đó trong nhà. Anh là người bận rộn, lại hay lang thang tụ tập bạn bè. Từ khi Nhật Lệ đi và để lại Tuyết cho anh, anh bắt đầu phải học cách làm bạn với nó.
Khi mới bắt đầu, Đại vô cùng chật vật. Anh phải đọc rất nhiều sách, tham khảo rất nhiều nơi để biết được cách chăm sóc một chú chó ngao. Tuyết là một chú chó ngoan, nhưng vốn là loài chó trung thành nhất, vốn chỉ chấp nhận một người chủ nên từ khi Nhật Lệ đi, nó luôn nằm buồn bã và ủ rũ một chỗ, thậm chí còn liên tục bỏ bữa. Nó suốt ngày chạy tới trước cửa căn hộ của Nhật Lệ, nằm gối đầu lên chân nhìn lên cánh cửa khép kín cả ngày. Đại phải cầu cứu tới cô bạn cũ của mình là một bác sĩ thú y, chuyên gia tư vấn về tâm lý động vật. Sau khi đã bớt ủ dột thì Tuyết lại chuyển sang tình trạng thường xuyên nổi cáu. Nó làm Đại nhiều phen hết hồn khi anh đưa nó đi dạo trong công viên và không ít lần nó hung hăng lao vào cắn xé những đồng loại khác của mình, kể cả những con chó hiếu chiến nó cũng không tha. Đại vẫn phải kiên nhẫn với nó, kể cả khi nó cáu giận vật đổ anh ra sàn, dọa cắn, anh cũng vẫn nhẹ nhàng vỗ về, dỗ dành nó.
Cuối cùng, Đại cũng thắng.
Tuyết coi anh là chủ nhân thực sự của nó. Hàng ngày đi làm, Đại đều mang nó theo. Khi đi công tác xa, anh lại mang nó tới chỗ cô bạn mình, giờ là bác sĩ riêng của Tuyết, hoặc mang nó về nhà gửi bố mẹ. Anh cũng hay đưa nó đi dạo phố, đi chơi đây đó vào các kỳ nghỉ. Tuyết không thân thiện với những cô bạn gái của anh, nhưng Đại cũng không quan tâm tới điều đó lắm.
- Anh bạn, mày có nhớ cô ấy không? – Đại vẫn vuốt ve đều tay trên bộ lông trắng muốt của Tuyết.
Con chó ngẩng đầu nhìn anh, Đại mỉm cười:
- Nhìn cái gì? Mày quên người tình cũ rồi sao?
Tuyết như hiểu anh nói gì nhưng nó chỉ ư ử trong miệng.
- Tao cũng nhớ cô ấy. Tao chỉ thèm được nói chuyện với cô ấy thôi. Cô ấy không yêu tao cũng đâu có sao, đúng không? – Đại thì thầm.
- Đã có chuyện gì xảy ra mà tao không biết nhỉ? Mày có đói không, để tao lấy đồ ăn cho mày nhé! Yên tâm, hôm nay tao ở nhà, không có cô em chân dài nào bắt nổi tao đâu.
Đại cười với nó sau đó bật dậy và đi thẳng vào bếp.
***
Kiên đang dọn hàng để chuẩn bị bán thì thấy Linh đi vào. Cô vui vẻ giúp anh kê bàn và sắp đồ ra. Kiên ngạc nhiên hỏi:
- Phải đi rồi sao?
- Vâng – Linh gật đầu – Em chỉ tranh thủ ghé qua thôi. Thiên Ý vẫn khỏe là em mừng rồi. May mà còn có bác và anh giúp đỡ, nếu không em…
- Anh sẽ giận nếu em còn tiếp tục khách sáo như thế đấy – Kiên tỏ vẻ phật lòng.
- Được rồi, anh lúc nào cũng cau có như vậy. Ông chủ thì phải tươi tỉnh lên chứ.
- À… Hôm trước hắn có tới đây tìm em – Kiên vừa thái hành, vừa nói.
- Ai cơ? – Linh sựng lại hỏi.
- Cường.
- Ừm… Thì ra anh ấy cũng về nước rồi – Linh khẽ gật đầu, cái tên này l