
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341008
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1008 lượt.
hìn nhau, sau đó ngẩng đầu nhìn quanh quất. Trên con đường buổi sớm không có một ai cả.
***
Sự xuất hiện của đứa trẻ làm cho nhà ông bà Phương được một buổi sáng náo loạn. Nhất là khi bà Nguyệt bế đứa bé ra khỏi nôi và tìm được trong nôi một lá thư, bên trong chỉ viết vẻn vẹn mấy dòng chữ: “Đứa bé này là con của anh. Mong anh hãy nuôi nó lớn khôn”. Bà Nguyệt đọc được dòng chữ này thì đưa mắt nhìn ông Phương và thằng út, sau đó lại sai Linh bấm điện thoại gọi Đại và Lâm về gấp.
Bà có linh cảm, đứa bé này chính là con cháu của bà, bây giờ được người ta mang tới trả. Nhìn kỹ thì đứa bé cũng có nét hao hao giống mấy đứa con của bà và giống cả ông Phương nữa. Nhìn đứa bé ngủ say trên tay mình, lúc thì bà thấy nó giống ông chồng mình, lúc lại thấy nó có cái môi nhỏ xinh giống hệt thằng Lâm lúc nhỏ, lúc lại thấy cái mũi cao và lông mày thanh thanh giống thằng Đại, mà nó cũng lại có lúm đồng tiền ở bên má phải giống hệt thằng Minh.
Đại về nhà đầu tiên trong bộ dạng bơ phờ, thiếu ngủ, như thể cả đêm qua đã trải qua một trận chiến sống còn vậy. Anh đã suýt lăn từ trên giường xuống đất khi nghe Linh báo tin, vì lúc đó còn mơ màng nên anh chỉ có thể hiểu là: có một đứa trẻ và mẹ nó mang con tới nhà anh để trả… cho anh.
Vừa bước vào, anh đã cảm thấy trong nhà hôm nay có một bầu không khí khác lạ, ánh mắt của bố mẹ nhìn anh chòng chọc. Trên tay bà Nguyệt đúng là một đứa trẻ đang ngủ.
- Mẹ, rốt cục là có chuyện gì thế? Đứa bé kia… là thế nào ạ? – Đại vội vã hỏi.
- Chờ thằng Lâm về rồi tôi sẽ nói chuyện với các anh. Anh lên thay quần áo và chải đầu chải tóc cho nó ra con người đi – Ông Phương nghiêm giọng.
- Dạ… – Đại mệt mỏi đứng dậy. Lúc đi ngang qua mẹ, anh còn tiến lại nhìn đứa bé một chút, thậm chí định giơ tay bẹo má nó nhưng mẹ anh đã lườm và đuổi anh đi. Mới nhìn qua đứa bé, Đại không thể không thừa nhận là nó rất giống anh. Nhưng làm sao có thể xảy ra chuyện này được? Anh vốn rất thận trọng, làm sao có thể có con được? Hơn nữa, nếu có một cô gái nào đó mang thai với anh, thì nhất định cô ta sẽ tìm tới anh, đòi anh cưới hoặc đền bù mới đúng, tại sao lại chỉ mang đứa bé đến mà không hề xuất hiện? Đám đàn bà, con gái chạy theo anh, muốn trói chân anh lại còn không được, làm gì có chuyện dễ dàng thế này chứ?
Hay là, đứa bé có vấn đề gì nên cô ta không muốn nuôi? Nghĩ tới đây, Đại rùng mình một cái. Nếu đứa bé là con anh, vậy thì sẽ có nhiều chuyện đau đầu với bố mẹ đây.
Lúc Đại đánh răng rửa mặt và thay đồ xong nhưng vẫn chưa thấy Lâm về. Bà Nguyệt giục anh chở Linh đi mua sắm chút đồ cho đứa trẻ trong khi đợi Lâm. Mặc dù rất thèm ngủ, nhưng lúc này Đại chẳng còn tâm trí mà leo lên giường nữa. Anh bèn đánh xe đưa Linh đi mua đồ.
Ở Trung tâm thương mại, khi hai người tới gian hàng dành cho trẻ sơ sinh, mấy cô nhân viên đon đả ra chào hỏi, chắc tưởng hai người là vợ chồng nên họ không ngớt miệng khen hai người đẹp đôi. Linh hơi đỏ mặt nói với nhân viên cứ để cả hai tự nhiên, sau đó họ bắt đầu đi vòng vòng. Đầu tiên là chọn mua đồ dùng cá nhân cần thiết, sau đó là một ít quần áo, giày tất, chăn gối, khăn, yếm, và có cả đồ chơi.
Thấy tâm trạng của Đại hơi là lạ, Linh hỏi:
- Anh sao thế? Hình như anh không được tập trung lắm?
- À, không có gì? Chỉ là cảm thấy hơi không quen với việc bất ngờ này. Nếu đứa bé là con anh thì sao nhỉ? – Đại hơi cười cười.
- Con anh mà anh cũng không biết à? – Linh ngây thơ hỏi lại.
- Nếu biết thì còn nói làm gì? Biết đâu là kết quả của một mối tình một đêm nào đó của anh cũng không chừng.
- Chà… – Linh chép chép miệng.
- Em đang nghĩ gì thế? – Đại ngạc nhiên.
- Không có gì – Linh lắc lắc đầu – Em chỉ thấy thật lạ, chẳng lẽ mình có con với ai cũng không biết sao?
- Ha ha… Em còn ngây thơ quá. Đôi khi nó không nằm trong dự tính, làm sao tránh được – Đại bật cười – Mà hôm trước em đi học ở bên nhà hàng thấy thế nào? Ổn không? Nếu em thích anh có thể gửi em tới đó để học việc.
- Dạ thôi ạ, em thích ở nhà anh hơn.
- Tại sao? – Đại ngẩn ra hỏi – Chẳng phải em muốn kiếm nhiều tiền mà?
- Hai bác rất tốt với em. Làm một thời gian, chắc em sẽ lại về quê, em không muốn ở thành phố làm thuê làm mướn mãi. Dù sao thì sống tự do thoải mái ở quê vẫn thích hơn – Linh gãi đầu cười.
- Ừ…
- Nhưng nếu đứa bé kia là con anh thì anh sẽ làm gì?
- Tốt quá chứ sao. Anh rất thích có một đứa con gái. Dù sao nuôi con cũng không tốn bằng nuôi vợ mà – Đại cười.
- Nhưng anh sẽ đi làm thế nào? Nuôi trẻ con vất vả lắm. Em cũng có cháu nên em biết.
- Ồ, thế à? Vậy chắc em có kinh nghiệm rồi đúng không? Nếu con bé là con anh, thì em tới làm bảo mẫu nuôi nó giúp anh nhé! – Đại cười đề nghị.
- Em… em đang giúp việc cho bố mẹ anh mà – Linh lắc đầu.
- Ừ, thì anh về ở với bố mẹ cũng được chứ sao – Đại cười lớn một cách vui vẻ. Anh rất thích trêu chọc cô bé giúp việc này.
Linh không nói gì, lại chăm chú cúi đầu chọn xe đẩy cho trẻ con. Chợt cô nghe Đại hỏi tiếp:
- Cháu em tên là gì?
- Dạ… À, Thiên Ý ạ!
- Thiên Ý à? Cái tên rất đẹp, như