
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341013
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1013 lượt.
nào cả…
Nói rồi anh vùng vằng đứng dậy, đi thẳng lên lầu.
Minh lên tới tầng hai thì mọi người ở dưới mới hiểu ra câu nói của anh, lập tức cười ồ lên, không khí căng thẳng trong nhà cũng vì thế cũng dịu đi rất nhiều.
Cuộc hẹn
Cô y tá của phòng xét nghiệm ADN tròn mắt nhìn bốn người đàn ông mặt méo xệch đang xếp một hàng ngang trước mặt mình. Lâu lắm rồi phòng khám của cô mới có một trường hợp hy hữu như thế, khi mà có tới bốn người đàn ông cùng tới xét nghiệm ADN để nhận một đứa con. Người già nhất trong số họ tóc đã điểm bạc hết nửa mái đầu, người trẻ nhất chắc cũng chỉ ngoài hai mươi một chút. Trong đó người thanh niên ở giữa dù đeo kính nhưng vẫn cho cô cảm giác khá quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi. Họ hao hao giống nhau nên cô đoán đây là một gia đình. Sau lưng họ là một người phụ nữ đứng tuổi, tay đang bế một đứa bé, bên cạnh là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp.
Đây chính là gia đình ông bà Phương vừa mới đưa nhau tới làm xét nghiệm ADN.
Lúc đầu vốn chỉ có ba anh con trai bị bắt làm xét nghiệm, nhưng sau đó không biết suy nghĩ thế nào, bà Nguyệt cũng bắt cả ông chồng mình tới đây nốt. Làm sao bà có thể biết ông không ăn vụng khi ra ngoài trong khi bà suốt ngày bận bịu ở nhà với thằng cháu ngoại chứ. Ông Phương sau một hồi cự nự, cằn nhằn, thậm chí quát tháo nói như thế thì còn ra thể thống gì, nhưng cuối cùng ông cũng vẫn đành chịu thua bà vợ mình.
Cô y tá nhìn tờ giấy hẹn trên tay mình rồi hỏi:
***
Khi gia đình ông bà Phương còn ở trung tâm xét nghiệm ADN thì Linh ở nhà đang chơi cùng cu Tin và dọn dẹp căn bếp. Công việc một ngày của cô chỉ có vậy, cũng có chút buồn chán. Nhìn chiếc nôi màu hồng để ở góc bếp, nghĩ lại chuyện ban sáng, không hiểu sao cô lại thẫn thờ. Cô đi tới bên cái nôi, khẽ vuốt lên thành nôi, mãi không chịu rời đi. Chuông điện thoại bàn reo lên inh ỏi làm cô sực tỉnh:
-Dạ, a lô ạ!
Đầu dây bên kia im lặng. Linh lại nhắc lại:
- A lô, ai vậy ạ?
- Anh đây, Linh – Đáp lại cô là một tiếng đàn ông trầm thấp, dường như vừa mới thở dài một hơi.
Linh giật mình suýt làm rơi máy:
- Làm sao anh tìm được số điện thoại ở đây? Anh theo dõi em sao?
- Em đã hứa sẽ gọi cho anh. Nhưng em không gọi nên buộc lòng anh phải đi tìm em. Anh không ngờ em lại đang ở đó. Là chuyện gì vậy, Linh?
- Đây là chuyện riêng của em.
- Đừng nói là chuyện riêng của em. Nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra? Tại sao em lại ở trong căn nhà đó như một người ở? – Cường gần như quát lên với cô ở đầu dây bên kia.
- Anh không có quyền chất vấn em – Linh lạnh lùng đáp.
- Anh không có quyền sao? Tới đây gặp anh, chúng ta sẽ nói chuyện. Nói cho anh nghe vấn đề của em, anh sẽ làm thay em. Chẳng lẽ em không tin anh có thể thay em giải quyết hết mọi chuyện sao?
- Đây là việc riêng của em, em sẽ tự giải quyết – Linh cự lại.
- Nếu em không tới gặp anh, anh sẽ nói chuyện với người chủ căn nhà đó về em.
- Anh không có quyền – Linh nói như muốn hét lên.
- Anh chỉ không có quyền với em, còn anh có mọi quyền liên quan tới anh – Cường cứng rắn đáp – Em suy nghĩ cho kỹ đi.
Hợp đồng
Cường lái xe qua vài con phố lớn, không định đi đâu. Cuối cùng chiếc xe đỗ lại bên bờ hồ Tây. Cường đưa tay bật một bản nhạc, là bản nhạc mà hai người hay nghe chung khi còn ở nước ngoài.
- Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên, em còn phải về – Linh nhìn ra phía cửa sổ nói khẽ.
- Em hãy rời khỏi căn nhà đó đi.
- Không được – Linh kiên quyết lắc đầu.
- Anh… Anh muốn gì? – Linh tức giận nói.
- Anh muốn em từ bỏ tất cả những chuyện này và quay về với anh. Chúng ta sẽ cùng nuôi đứa bé đó.
- Anh không hiểu gì cả – Linh lắc đầu.
- Anh hiểu nhiều hơn em có thể nghĩ đấy.
- Không được, em ở đó còn có lý do khác, em không thể đi bây giờ.
- Lý do của em là gì? Còn có lý do quan trọng hơn đứa bé này sao?
- Còn… – Linh gật đầu một cách nghiêm túc.
- Anh có thể giúp em – Cường khẳng định.
Linh quay sang nhìn anh, ánh mắt cô gần như đang van lơn anh.
- Anh không hiểu sao? Nếu anh còn tiếp tục tìm em thì mẹ anh rồi cả vợ chưa cưới của anh nữa sẽ không tha cho em đâu. Một mình em thì không sao nhưng bây giờ em còn bé Thiên Ý. Em không thể…
- Quên đi… – Cường bất ngờ vươn tay kéo cô ôm vào lòng và nói tiếp – Đừng để ý những chuyện đó nữa. Có anh ở đây, không ai có thể động tới em được. Chỉ cần em tin anh.
- Không được – Linh dứt khoát đẩy anh ra – Đây là việc riêng của em và em muốn tự mình giải quyết.
- Em còn yêu anh không, Linh? – Cường chợt hỏi.
Linh sững người trong giây lát rồi cô mím chặt môi lại, lắc đầu. Một tia thất vọng vụt qua mắt Cường. Nhưng rồi anh lấy lại vẻ bình thường.
- Có phải em còn rất giận anh?
- Không có – Linh lắc đầu.
- Em có biết người con trai cả của nhà đó là bạn thân của anh không?
Linh sững sờ, quay ngoắt sang nhìn Cường. Cường nói tiếp:
- Ừ thì bọn anh vừa là bạn thân vừa là đ