XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Điều Bí Mật - Phần I

Điều Bí Mật - Phần I

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341012

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1012 lượt.

ước ra khỏi phòng, Lâm vẫn nghe được tiếng hét chói tai của Trang.
Anh đứng sững lại, thở dài một hơi, sau đó lẩm bẩm:
- Hối hận ư? Anh đã hối hận lắm rồi!






Với vợ, anh sẽ tuyệt đối chung thủy!
Sức khỏe của bà Nguyệt và ông Phương đều tốt lên trông thấy khi đứa cháu gái đáng yêu lại về sống trong ngôi nhà của ông bà. Mâu thuẫn giữa ông Phương và Đại cũng đã được quên đi. Đứa cháu nhỏ đã làm ngôi nhà u ám như có đầy nắng ấm, chỉ một tiếng cười khanh khách của nó thôi cũng làm cả nhà rộn rã. Đại không nói gì thêm về Nhật Lệ và dường như anh cũng không có ý định chia sẻ Như Ý cho người cha thật sự của nó. Anh coi như bí mật đó chưa hề tồn tại. Dù không phải cha đẻ Như Ý thì sao, đây vẫn là đứa con gái mà lâu nay anh yêu thương hết mực, là con của cô gái anh từng yêu. Và anh không muốn san sẻ tình cảm ấy cho bất kỳ ai, kể cả Lâm.
Đại đã từng nghĩ, yêu hay không yêu một cô gái có thể là vấn đề của bất kỳ người đàn ông nào, ngoại trừ anh. Anh không quan tâm họ muốn gì và cũng chưa từng thực sự bỏ công sức ra để tìm hiểu điều đó. Ngay cả tình yêu với Nhật Lệ cũng thế, anh luôn chia sẻ với cô mọi thứ, nhưng lại chưa từng nghĩ xem cô cần gì, cô muốn gì, cô nghĩ gì trong đầu. Anh là kẻ ích kỷ. Có lẽ đó là lý do anh không thể tiến được vào trái tim của cô gái ấy được.
Anh không hề căm ghét Lâm khi biết chính em trai của mình đã lấy được tình cảm của Nhật Lệ. Anh nghĩ Nhật Lệ đã đúng khi không chọn anh, bởi vì anh cũng thực sự không biết, sau khi tiến tới với cô rồi, bản thân mình có thể dứt bỏ được những mối quan hệ cũ hay không. Thời điểm đó anh không chắc và bây giờ nghĩ lại anh cũng không chắc.
Với Linh, anh luôn tự hỏi, tại sao cũng chỉ là một cô gái bình thường, không quá nổi bật hay xuất chúng, lại có thể khiến anh điên đảo đến thế. Trước mặt cô, anh đã bộc lộ những hành động mà chưa bao giờ anh biểu hiện trước mặt những cô gái khác. Anh có thể cười khi thấy cô cười hạnh phúc, anh có thể đau nếu cô nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt. Nỗi nhớ cô là điều duy nhất có thể xen vào giữa những bộn bề công việc của anh.
- Một cô gái nào đó sao?
- Em nghĩ vậy à? – Đại mỉm cười trước câu hỏi đầy ghen tuông đó.
- Em không nghĩ còn việc gì khiến anh mất tập trung tới mức như thế ngoài những cô gái trẻ đẹp. Có rất nhiều mà, đúng không?
- Nếu là trước đây, thì chắc chắn là em sai, thứ anh ít phải bận tâm nhất, chính là phụ nữ. À, ngoại trừ mẹ và chị gái anh.
- Vậy bây giờ thì sao?
- À, ừ, đúng là chuyện liên quan tới phụ nữ. Mẹ anh đang bắt anh lấy vợ mà, ha ha, đúng là nhức đầu thật đó.
- Anh đã nghĩ đến điều đó một cách nghiêm túc chưa?
STE.NT
- Có chứ. Anh đã nghĩ rất nhiều là đằng khác. Từ lúc mẹ anh bắt đầu ốm, anh đã nghĩ tới chuyện đó. Mẹ ốm làm anh rất sợ hãi, chỉ sợ một lúc nào đó sự việc tệ hơn sẽ xảy ra. Anh sẽ vô cùng ân hận nếu còn tiếp tục sống ích kỷ nữa. Bản thân mình không bao giờ có thể biết được còn có thể sống với những người thân được bao lâu, về thăm cha mẹ được bao nhiêu lần. Anh muốn bố mẹ yên lòng, không phải lo lắng gì cho anh nữa.
- Lấy em đi – Huyền đột ngột xoay người đối diện với anh, dõng dạc đề nghị.
Đại nhìn vào gương mặt đầy vẻ nghiêm túc của Huyền, không biết phải nói thế nào với cô gái bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ này. Đúng là trước đây anh đã có ý định làm theo lời bố mẹ, tiến tới hôn nhân với cô. Nhưng có một người, vào thời khắc quyết định nhất đã thay đổi toàn bộ những tính toán của anh.
Bây giờ, anh muốn lấy cô gái anh yêu, chứ không phải một cô gái ngoan ngoãn gật đầu với cuộc hôn nhân này và tự lừa dối mình rằng chỉ cần có hôn nhân thì sớm muộn gì cũng phát sinh tình cảm.
- Với anh thì lấy cô gái nào cũng vậy thôi mà, đúng không?
- Không, khác chứ, không có cô gái nào giống cô gái nào cả – Đại xua tay.
- Một người có thể chăm sóc cho con gái anh, có thể hiếu thuận với bố mẹ anh, có thể chung thủy và đi cùng anh hết cuộc đời này. Không phải anh chỉ cần như vậy thôi sao?
- Nếu cô ấy không yêu anh thì cô ấy không thể chăm sóc tốt cho con gái anh. Nếu cô ấy không yêu anh thì cô ấy cũng sẽ không chăm sóc bố mẹ anh tốt. Và nếu cô ấy không yêu anh, liệu cô ấy có chung thủy cả đời được không? – Đại nghiêm túc nhìn cô, lúc này anh không dám có thái độ cười cợt nữa.
- Nhưng em yêu anh…
- Em yêu anh, vì cái gì?
- Không vì cái gì cả, tình cảm thực sự thì chẳng cần vì cái gì cũng có thể nảy sinh. Em đã thích anh từ khi chúng ta còn nhỏ, cùng sinh hoạt trong nhà văn hóa của phường. Khi đó anh là Liên đội trưởng, còn em chỉ là một cô nhóc bình thường, luôn đứng từ xa len lén nhìn anh chơi đùa cùng đám con trai. Và cho tới giờ, tình cảm đó của em vẫn không thay đổi.
- Em không phải không biết tính cách của anh…
- Em biết, tất nhiên rất biết. Anh luôn được rất nhiều những cô gái xuất chúng vây quanh, điều đó sẽ không thay đổi ngay cả khi anh kết hôn. Nhưng em có thể chấp nhận điều đó, anh có thể ngoại tình, miễn là không ba