Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Điều Bí Mật

Điều Bí Mật

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1342049

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2049 lượt.

chí còn tìm mọi cách tách hai người ra khỏi nhau. Nhật Lệ đối với những trò trẻ con đó chỉ cười, đơn giản vì cô không yêu anh. Cô không hào hứng gia nhập vào cuộc tranh giành ngớ ngẩn đó. Hai người luôn duy trì với nhau một khoảng cách rất gần, nhưng cũng đủ xa để Đại không bao giờ chạm tới trái tim cô được.
Vậy mà Nhật Lệ cứ thế ra đi, một cách lặng lẽ, giống như cô chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời này, chưa bao giờ xuất hiện trước mắt anh.
Chuông điện thoại reo vang kéo Đại từ trong suy tư về với thực tại. Một số điện thoại đẹp và lạ.
- Hello ông bạn! – Một giọng nam vang lên vui vẻ ở đầu bên kia.
- Xin lỗi, ai vậy? – Anh nhíu mày trước giọng nói có phần xa lạ này.
- A… Chắc đi lâu quá rồi nên ông quên mất tôi phải không? Chiến hữu một thời đây mà.
- Hả? – Đại sửng sốt ngồi thẳng dậy, một khuôn mặt điển trai hiện lên trong đầu – Cường à?
- Thế ông nghĩ là ai?
- Sao nghe nói ông cưới vợ, định cư bên kia luôn rồi mà? Về bao giờ thế? – Đại tươi cười hỏi lại.
- Vợ nào? Lấy vợ Tây làm sao mà chịu nổi, về lấy vợ Việt Nam cho lành ông ạ! Má mì gọi về liên tục, không về không được.
- Ha ha… Vậy là đối thủ một thời của tôi đã trở lại. Ông rảnh không, làm vài chén mừng hội ngộ chứ nhỉ? – Đại đề nghị.
- Một chút thôi hả, thế thì không đi đâu.
- Vậy như cũ, ai say trước người đó trả tiền.
- Thế còn nghe được – Cường cười – Vậy hẹn ông ở quán bà Năm đối diện cổng trường mình nhé!
- Ok. Tôi cũng thích bia ở quán đó.
Nói chuyện một hồi, Đại đặt điện thoại xuống bàn, cũng không có ý định đứng dậy ngay mà tiếp tục bình thản uống cà phê. Sự trở về của Cường làm anh có chút suy tư.
Cường là bạn học cũ, chiến hữu, đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh của anh trong cả học tập cũng như làm ăn sau này.
Cường và Đại bắt đầu học cùng nhau khi vào cấp hai. Nếu như Đại là con nhà lính thì Cường lại là con của một ông chủ giàu có. Nếu như ngày nào Đại cũng cùng bạn bè đạp xe tới trường thì Cường có ô tô đưa đón hẳn hoi. Nếu như vừa ra trường, Đại đã phải lo kiếm sống, đi lên từ hai bàn tay trắng thì Cường lại chẳng phải bận tâm nhiều những điều đó, có thể hiển nhiên ngồi vào ghế giám đốc của một công ty con trong tập đoàn của gia đình mà không sợ ai dị nghị gì. Mặc dù hai người có hoàn cảnh gia đình tương đối khác nhau nhưng Đại và Cường đã chơi với nhau suốt những năm tháng đi học cho tới tận khi Cường ra nước ngoài hồi bốn năm về trước.
Bốn năm đã qua đi. Sau bốn năm, Đại trở thành một ông chủ trẻ thực sự, anh không biết Cường đã tiến xa tới đâu rồi? Đại chưa bao giờ nhìn Cường như một gã công tử sống nhờ vào tài sản của bố mẹ. Anh đánh giá cao khả năng kinh doanh, sự nhạy bén và khối óc tuyệt hảo của Cường mà anh đã biết rõ trong những ngày hai người cùng bắt tay kinh doanh thời cấp ba và khi vào đại học. Mặc dù khi ra trường, Đại quyết định tách ra, lĩnh vực anh chọn cũng gần như đối đầu với gia đình Cường, thế nhưng hai người vẫn duy trì mối quan hệ nửa bạn, nửa đối thủ, ngấm ngầm kìm hãm lẫn nhau.
Trong tâm trí của nhiều học sinh cùng thời với hai người thì ấn tượng về cặp kì phùng địch thủ này rất sâu đậm. Họ nổi tiếng từ thành tích học tập, các hoạt động thể thao tới những trò quậy phá, nghịch ngợm không giống ai của mình.
Bốn năm trước, Cường đột ngột tuyên bố ra nước ngoài làm ăn. Anh có nghe nói là Cường có mở một nhà hàng Việt ở California. Không ngờ ngày hôm nay Cường lại đột nhiên trở về.
Đại dúi điếu thuốc đã cháy hết vào hộp gạt tàn và đứng dậy. Trên bàn, cốc cà phê đã tan hết đá, lõng bõng nước.



Cuộc gặp gỡ ở cửa hàng sách


Một trong những sở thích lớn nhất của Đại là đọc sách.
Cứ mỗi tháng, dù bận tới đâu, anh cũng dành ra một buổi chiều để đi mua sách. Đôi khi anh hay lang thang ở đường Láng – nơi vẫn còn vài hiệu sách cũ. Ở đây, thỉnh thoảng anh vẫn tìm được vài cuốn sách thú vị mà những cửa hàng sách mới không bao giờ có.
Đảo mắt một lượt qua những đầu sách mới của tháng, Đại khẽ nhún vai chán ngán khi thấy toàn các tiểu thuyết tình cảm, Ta cũng có, Tây cũng có. Bản thân anh vốn không có hứng với những loại sách này.
Sau khi nhìn lướt qua một lượt, Đại dừng lại ở một cuốn sách mỏng có tựa đề: “Những nẻo đường dài”, bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ nghiêng nghiêng: “Quê hương Việt Nam dưới cái nhìn của một cô nàng thích đi du lịch bụi!”. Đại cầm cuốn sách lên, xem qua những lời nhận xét của độc giả, người biên tập và giới thiệu tác giả. Ngay những trang đầu tiên của cuốn sách có đăng những bức ảnh chụp phong cảnh khá đẹp, nhìn có vẻ nghiệp dư và ngẫu hứng nhưng người chụp lại biết cách lấy góc nên rất có hồn.
Đại đọc một hồi, không thể không bật cười vì giọng văn non nớt, ngô nghê của tác giả. Anh lắc lắc đầu, định gập cuốn sách lại thì đột nhiên một giọng nói trong veo vang lên bên tai:
- Tôi không cần tiền. Tôi có rất nhiều tiền.
Cô gái cắn chặt răng vào môi, trong lòng đang âm thầm nguyền rủa gã đàn ông trông trẻ đẹp, lịch lãm vậy mà tính như trẻ con.

- Tôi phả


Teya Salat