
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341981
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1981 lượt.
o giỏ. Còn đang hí hoáy dọn đống giấy tờ bừa bộn trên bàn, đột nhiên cô thấy một cái bóng trùm lên mình, sau đó một cánh tay từ phía sau vươn tới ôm lấy cô và mạnh mẽ nhấc cô lên, đặt cô nằm lên giường.
- A… anh…
Linh kinh hãi hét lên, nhưng lập tức tiếng của cô đã tắt ngúm vì đôi môi của Đại đã khóa chặt lấy môi cô. Linh vùng vẫy, nhưng lại bị sức nặng của cơ thể anh đè tới nỗi không cựa quậy được một chút nào. Một nụ hôn táo tợn và mạnh mẽ khiến Linh không tài nào thở nổi. Cho đến khi mặt cô chuyển từ đỏ sang trắng rồi anh mới chịu buông tha cho đôi môi cô. Linh tham lam hít vào một ngụm không khí, sau đó trừng mắt nhìn anh:
- Anh muốn chết sao?
- Ừ… – Đại hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi chút nào, câu này anh đã nghe quen tai rồi.
- Anh…
- Làm vợ anh nhé! – Đại nhìn vào đôi mắt giận dữ của cô, đột nhiên cười và đề nghị.
- Đừng có đùa, mau xuống tìm bọn trẻ đi.
- Em lại lảng tránh vấn đề rồi – Đại lắc đầu, dứt khoát không muốn buông tha cô – Anh thực sự nghiêm túc muốn cưới em đấy.
- Không muốn – Linh đáp không do dự.
- Tại sao? – Đại nhìn cô nghi hoặc.
- Không muốn là không muốn – Linh đẩy Đại ra khỏi người mình.
Đang định chồm dậy, cô lại lập tức bị anh dùng thân thể mình đè xuống một lần nữa.
- Hôm nay em không đồng ý thì đừng hòng thoát khỏi anh.
- Anh định làm gì chứ?
- Anh chỉ muốn nói lời cầu hôn em – Đại nhìn vào mắt cô, thành thực nói.
- Vậy thì câu trả lời anh cũng có rồi còn gì.
- Anh muốn nghe em nói: “Em đồng ý”.
- Nằm mơ đi.
- Được, vậy chúng ta tiếp tục.
Đại cúi xuống định hôn cô nhưng Linh đã lập tức nghiêng đầu, để anh hôn trượt lên cổ mình. Đại không bận tâm, anh đưa môi hôn lên tai cô, sau đó cắn nhẹ vào dái tai cô một cái, cất giọng thì thào:
- Anh sẽ làm cho tới khi em nói đồng ý thì thôi.
Linh rùng mình khi anh bắt đầu luồn tay vào áo cô. Cô giãy lên, hét lớn:
- Đồ vô lại, buông ra mau…
- Sáu năm trước, là anh kém cỏi, không đủ sức để bao bọc cho em, vai anh không đủ chắc để cho em dựa vào, tay anh không đủ vững để giữ em ở lại. Anh đã một lần ngu ngốc để mất em, đó là điều làm anh hối hận nhất trong sáu năm qua, nhưng lần này thì không. Anh nhất định phải cưới được em. Linh, em phải làm vợ anh!
- Không… anh… – Linh rùng mình khi bàn tay lạnh như băng của anh chạm vào da thịt mình. Cô cong người cố đẩy anh ra, nhưng Đại hoàn toàn không có ý nhượng bộ – Đến giờ anh vẫn còn đổ lỗi tại tôi, anh tưởng là tôi muốn như thế lắm sao? Tôi trở thành người phản bội anh trong mắt người nhà anh, trong mắt bạn bè tôi, anh tưởng tôi dễ chịu lắm sao? Đồ ngu ngốc này, anh nói anh yêu tôi, anh muốn cưới tôi, nhưng đến giờ anh vẫn không chịu nhận lỗi về mình. Anh có đáng để tôi tin tưởng không?
Tiếng hét giận dữ của Linh chuyển thành tiếng khóc bất lực khiến Đại giật mình, lập tức đình chỉ mọi động tác. Anh kinh ngạc nhìn cô, mãi không nói thành lời. Đại rút tay ra khỏi người cô, đưa hai tay ôm lấy mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mình, khiếp sợ hỏi:
- Em khóc ư? Anh xin lỗi, anh đang làm gì thế này? Anh…
- Anh tưởng rằng sáu năm qua tôi sống thoải mái lắm sao? Đến ngủ tôi cũng không thể quên cái cách tôi bị anh đẩy ra khỏi cuộc sống của anh. Rõ ràng là anh sai, vậy mà anh còn đổ lỗi tại tôi, rằng tôi thay lòng đổi dạ, tôi thích trèo cao, tôi ham giàu khinh nghèo… Anh có bao giờ nghĩ những lời của anh làm tôi thương tâm tới mức nào không?
- Linh, em nói gì vậy? Anh chưa từng nói như thế! – Đại bối rối ngồi dậy giải thích, còn cố ôm cô vào lòng vỗ về.
- Nhưng anh đã nghĩ như thế. Trong mắt anh tràn đầy sự khinh ghét tôi – Cô cố đẩy anh ra, càng khóc to hơn – Tôi vì không muốn đứa con của anh bị chối bỏ giống như Như Ý nên mới quyết định rời khỏi anh, tôi tác thành cho anh và chị ta, vậy mà cuối cùng anh vẫn nghĩ tôi như vậy…
- Em nói sao? Em biết Huyền mang thai, vì thế mới quyết định rời khỏi anh ư?
- Khi Huyền gặp riêng tôi và nói với tôi về cái thai đó, tôi đã vô cùng đau khổ. Tôi không nghĩ rằng số phận của tôi lại bạc bẽo tới mức ấy. Nhưng tôi có lựa chọn nào khác sao? Tôi không muốn như chị Lệ, chỉ biết im lặng ngồi im chờ nghe quyết định của người khác. Cuộc đời của tôi sẽ do tôi tự quyết định.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi, Linh. Anh sai rồi. Anh thực sự sai rồi – Mặc cho Linh giãy giụa, Đại kiên quyết ôm cô vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm – Anh đã thấy em ôm Cường khóc và anh đã nghĩ rằng em đến với anh chỉ vì thương hại anh. Anh đã quá ngu ngốc khi không tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Linh càng khóc to hơn khiến Đại càng bối rối, không biết phải làm gì và nói gì để giúp cô nguôi ngoai. Rõ ràng trong sáu năm qua, cô đã luôn để trong lòng những suy nghĩ đầy ấm ức này, vậy mà anh lại chẳng hề hay biết. Anh vẫn cứ kiêu căng cho rằng mình luôn hành động đúng, chưa từng có lỗi với cô, nhưng xem ra anh đã quá ngu ngốc khi tin vào điều đó rồi.
Đại thầm thở phào trong lòng. Khúc mắc cuối cùng trong lòng hai người cũng đã được giải khai. Tấm chắn vô hình này được gỡ bỏ cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ dễ dàng b