XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341165

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1165 lượt.

Jason đã gây xúc động phải chăng là tình yêu hoàn cảnh, cô chỉ cảm thấy đấy là sự xúc động “nhưng mà…” Jason rất tốt, hình thức không xấu nhưng cách xa đẹp trai mười vạn tám ngàn dặm, gây nên sự xao động trong tim người con gái cũng rất khác nhau. Với một nam sinh viên có bề ngoài bình thường, Carol tưởng tượng tình cảnh sống với nhau sau này, phần lớn thời gian hai người mặt đối mặt bên bàn ăn, nhưng với một người đẹp trai, tưởng tượng sau này sống bên nhau lúc nào anh ta cũng dang rộng hai tay, còn cô thì sà vào vòng ôm của anh. Đối với người thứ nhất, đó là tình cảm kiểu vợ chồng tôn trọng nhau; với người thứ hai, là kiểu tình cảm thiêu thân lao vào ngọn lửa.
Lẽ nào ở đời không thể cả hai cùng tôn trọng nhau? Không thể có một nam sinh viên vừa đẹp trai lại tốt bụng hay sao? Nếu anh chàng Jason này cao hơn bốn năm phân nữa, có mái tóc đen dày, đẹp trai ngời ngời thì hay biết mấy. Đáng tiếc! Carol nghĩ, có thể là số phận an bày chăng? Để Carol đi con đường khác với mẹ chăng? Mẹ chọn người đẹp trai, kết quả bị bỏ rơi. Mình phải rút ra bài học, từ nay về sau không nên chọn người có ngoại hình đẹp.
Nhưng nghĩ mình sau này cả đời sống với người ngoại hình bình thường, trong lòng sẽ tràn ngập cảm giác bi tráng “xả thân vì nghĩa”.






CAROL XUỐNGMÁYBAY, được sự chỉ dẫn của Jason qua email, cô đi theo mũi tên đến nơi lấy hành lý. Sân bay thành phố B thậm chí còn lớn hơn sân bay San Fransico, đèn sáng trưng, người qua lại tấp nập, trông ai cũng lịc sự, nghiêm chỉnh, Carol không cảm thấy đang là ban đêm, càng không có cảm giác nước Mỹ là kinh đô của tội ác. Carol kéo theo vali hành lý, vai đeo túi máy tính, vừa đi vừa tưởng tượng cảnh gặp Jason sắp tới.
Gần nơi lấy hành lý của chuyến bay 7674, Carol nhận ra anh ngay, tuy tướng mạo không nhớ rõ lắm, nhưng anh là người Trung Quốc duy nhất đứng bên băng chuyền hành lý, có vẻ như không chờ lấy hành lý mà đang đôi người. Anh đeo mắt kính, mặc áo phông trắng, quần bò, không thể nói là đẹp trai, nhưng cũng không phải khó coi.
Carol cảm thấy anh đang nhìn mình, cô liền cười với anh . Anh cũng cười đáp lại, nhưng hình như chưa nhận ra, vội đưa ánh mắt nhìn hành khách đi sau cô. Carol nghĩ, xem ra anh chưa thấy ảnh mình trên mạng, mà chỉ là một Lôi Phong sống. Nhớ lại những suy nghĩ đa tình vớ vẩn của mình vừa rồi trên máy bay, Carol có cảm giác mặt đang đỏ lên, nhưng lại có cảm giác đang được giải thoát. Nếu Jason giúp mình không chút vụ lợi thì càng tốt, vì anh không đẹp trai. Carol định thần, vững bước đi tới.
Lúc còn cách người mà cô nghĩ là Jason kia một quãng, chợt nghe thấy bên cạnh có người hỏi:
- Carol phải không ?
Anh nhìn về phia tay Carol chỉ, lắc đầu:
- Anh không biết, có cần phải hỏi không?
Carol nghe trong tiếng nói của anh có gì đó rất chuyên nghiệp, cô đỏ mặt, nói:
- Không cần, không cần, có thể em đã nhầm, nhưng vừa rồi anh ta mỉm cười với em.
- Hay là cô cười với anh ta trước? – Anh tiếp tục nói, thấy mặt Carol càng đỏ, anh giải thích: - Đùa với cô tị thôi, đừng để ý. Người ở đây rất thân thiện, không quen nhau cũng gật đầu, mỉm cười. Không tin cô cứ nhìn xem.
Vừa nói, anh vừa đến gần một người Mỹ, mỉm cười,chào hỏi:
- Hi!
Cô cũng nghe thấy người Mỹ kia nói “Hi”
Nhưng cô vẫn chưa tin đấy có phải là Jason hay không:
- Anh bảo anh hói đầu cơ mà?
- Thế này vẫn chưa đủ hói à ? – An sờ lên mái tóc, cười không thành tiếng. – Sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ càng ngày càng hói.
Carol thấy những ngón tay dài của anh lùa trong mái tóc đen rậm rạc hơi quăn, nghĩ bụng bàn tay nào nếu chơi nhạc, chơi piano, violon hoặc guitar thì không thể không hay.
- Em thấy anh không giống với ảnh trên mạng… - Carol định nói “không đẹp trai thế này” nhưng lại thôi.
- Anh mù mạng, không có web, cô nhầm của ai rồi chăng? – Anh cười, đưa ra một thứ như bằng chứng như Carol thấy. – Đây, đây là thẻ sinh viên của anh, cô đối chiếu xem, nếu không cô đừng đi với anh.
Carol cầm tấm thẻ, nhìn kĩ. Vừa rồi Carol còn chưa dám nhìn thẳng vào anh, nhưng mượn cơ hội nhìn thẻ sinh viên, lại nhìn lên khuôn mặt anh, giống như đang thực hiện công vụ, đối chiếu xem anh có phải là Jason hay không. Carol thấy long mày đen rậm, mắt đen to như mắt trẻ con, không giống với người lớn tuổi, đôi mắt người càng lớn càng bé lại và vàng đi. Sóng mũi anh thẳng và cao. Carol nhìn thật kĩ, anh vẫn mỉm cười, tiếp nhận sự thẩm tra của Carol.
Thẻ sinh viên cũng đẹp, có điều tấm ảnh không dám tô vẽ thêm. Vẻ mặt trong ảnh đỏ hơn, giống như thỏ bị lột da, có cảm giác đầy máu. Bất giác Carol hỏi:
- Đại học C mà trình độ thế này thôi à? Ảnh chụp rất…
- Mười đô la một tấm đấy, nếu mười lăm đô sẽ có tấm ảnh đẹp hơn. – Jason cười hì hì, nói. – Mọi người gọi đấy là sườn nướng, ảnh vàng gọi là bò ca- ri. Cô chưa ăn món ăn Trung Quốc ở Mỹ nên chưa hiểu cái hay của hai cách gọi ấy đâu.
Đúng là Carol chưa hiểu cái hay của hai cách gọi ấy,nhưng cô hiểu ý. Carol xem lại thẻ sinh viên của Jason mộ