XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341168

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1168 lượt.

t lần nữa, phát hiện trên thẻ không ghi năm sinh, cũng không ghi địa chỉ, chỉ một cái tên và dãy số. Tên trên thẻ ghi Giang Thành, vậy là anh họ Giang, không phải họ Thành. Trên mạng ghi là Thành Giang, vậy là không phải anh .
- Anh tên là Giang Thành à? Thành phố Vũ Hán gọi là Giang Thành phải không? Anh người Vũ Hán hay sao?
- Anh không phải là người Vũ Hán…. Không có lý do gì quan trọng, chỉ là bố mẹ một người họ Giang, một người họ Thành, họ của hai người ghép thành tên họ của mình. – Jason vừa nói , vừa xếp hành lý của Carol lên xe đẩy, hỏi: - Có thể đi với anh chưa nào?
- Làm phiền anh quá, để anh chờ ở sân bay mấy tiếng đồng hồ, không biết phải cảm ơn anh thế nào đây?
- Vậy thì học tập chăm chỉ, ngày ngày vươn lên, lập thành tích để cảm ơn anh nhé! – Anh đặt luôn cái túi xách nhỏ trên tay Carol lên xe đẩy, đeo cái túi máy tính cho Carol, chỉ để cô cầm cái túi xách nhỏ.Rồi anh thay đổi khẩu khí, hỏi với giọng dịu dàng nghe đến kinh hãi. – Cô có đói không? Nếu đói sang bên ăn Mcdonald’s , nếu không đói anh đưa cô đi ăn đồ Trung Quốc, phải đi chừng nửa tiếng đồng hồ đấy. Cô mới đến, có thể chưa quen món ăn Mỹ, nhưng có nhịn được nửa tiếng không?
Carol rất thích câu “ anh đưa cô đi…”, “anh đưa cô đi…”, nó khiến Carol cảm thấy thật thân thiết, chiều chuộng. Carol ngước lên nhìn Jason:
- Em không đói, anh định ăn gì thì em ăn nấy.
- Chúng ta đi ăn đồ Trung Quốc nhé.
Anh đẩy xe hành lý đưa cô ra nơi đổ ô tô. Người Jason rất cao, bước đi cũng nhanh, Carol phải bước thật nhanh mới theo kịp. Jason để ý liền đi chậm lại, đi song đôi với Carol.
- Anh chờ từ sáng đến giờ à? – Carol bất giác hỏi.
- Đâu có ngốc như thế? – Anh cười – Chuyến bay năm giờ không đón được, anh chờ đến hơn mười giờ, đón một người khác, hỏi thăm biết cô chín giờ tối mới đến, vậy là đưa người kia về trước, không tiện để người kia phải chờ ở sân bay.
Cách nói của Jason tưởng như việc anh chờ ở sân bay là chuyện tất yếu, rất vui vẻ, cô nghĩ bụng, có thể anh đưa cô gái kia về trước là muốn chờ riêng mình.
- Cô kia từ đâu đến? – Carol hỏi.
- Cô nào? – Anh ngớ ra vì câu hỏi bất ngờ.
- Cô gái mà sáng nay anh đón.
- Ồ, không phải là cô gái mà là bố cô gái, mà là một học giả đến thăm con. – Anh nghiêng đầu nhìn Carol, cười nói. – Tại sao cô lại cho rằng đấy là cô gái? Anh chỉ nói anh đón thêm một người, đâu có nói đấy là nữ hay nam?
- Vậy anh đúng là Lôi Phong sống rồi. – Carol cảm thấy giọng nói của mình như trách cứ.
- Ai cũng thế cả mà, lúc mới đến anh cũng được người khác giúp. Có thể ngày này sang năm cô sẽ lái xe đi đón một sinh viên mới nào đó.
LÚC Ở NHÀ HÀNG “VUI GẶP GỠ” của thành phố B, Carol rất muốn được trả tiền ăn. Cô nghĩ, Jason chờ lâu, phải đi xa, bữa ăn này mình nên thanh toán. Cô trông thấy các bàn khác ăn đã gần xong, nhân viên phục vụ đưa cái khay đen hình chữ nhật ra, trên đó để tờ hóa đơn , khách đặt tiền hoặc thẻ thanh toán lên đấy, chờ nhân viên phục vụ đến lấy. Cô nghĩ , có thể đây là phương thức thanh toán, vì vậy cô cứ chờ nhân viên phục vụ đưa khay ra.
Nhưng đến khi ăn xong, Jason đứng dậy nói chúng ta đi thôi, Carol vẫn không thấy nhân viên đưa cái khay đen ra.
- Chúng ta chưa thanh toán. – Carol nói.
- Anh vừa thanh toán ở quầy rồi.
Carol nhớ ra, vừa rồi anh đứng dậy, đến bên quầy một lúc, quay về đem theo mấy cái tăm, cô cứ nghĩ anh đi lấy tăm.
- Anh thanh toán tất cả rồi à? – Carol hiếu kỳ hỏi. – Nghe nói người Mỹ A – A cơ mà?
Jason cười:
Cô là người Mỹ à? Hay là anh là người Mỹ? – Nói xong anh đưa Carol ra cửa – Người Mỹ cũng không phải lúc nào cũng A – A . Anh là người Trung Quốc cổ hủ, không thích kiểu Đức, thà rằng mấy người tranh nhau thanh toán, anh vẫn thích không khí anh em hơn. Nhưng anh không tranh nhau với con gái đâu.
Lúc đi qua quầy hàng, cô nhân viên thu ngân nói chuyện với Jason, hai người nói với nhau vài câu,hình như chỉ là mấy lời giới thiệu, cô nghe nhưng không hiểu. Cô nhớ, vừa rồi anh cũng nói tiếng Quảng Đông với nhân viên phục vụ, cho rằng anh có điều gì đó bí mật. Nếu có ai đó trước mặt nói chuyện bằng thứ tiếng cô không hiểu, cô cảm thấy người đó đang bình phẩm về mình hoặc đang âm mưu gì đó với mình.
- Anh là người Quảng Đông à? – Carol hỏi.
- Không phải, hồi làm công cho nhà hàng anh có học được vài câu. – Anh mở cánh cửa có lò xo tự động khép lại, nói đùa vài tiếng Quảng Đông:
- Cô ra trước đi.
Ngoài đường không có người qua lại, chỉ có xe chạy. Carol sực nhớ một tin đồn, hỏi:
- Nghe nói thành phố B này tỉ lệ phạm tội cao lắm, là kinh đô tội phạm phải không anh?
- Người ta nói vậy đấy, nhưng anh chưa phạm tội mà cũng chưa gặp tội phạm bao giờ. Giống như tỷ lệ li hôn, nghe nói 50%, nhưng bên cạnh mình không thấy ai li hôn cả. – Anh mở cửa xe,thấy vẻ lo lắng của anh, anh an ủi. – Không lo, chạy xe nói chung không có vấn đề gì.
Jason khởi động xe. Carol nghĩ lại cử chỉ và lời nói của anh vừa rồi, bỗng cảm thấy nghi ngờ, bất ngờ hỏi:
- Tại sao anh biết em đi chuyến bay 7674?
- Hỏi ở bàn phụ