Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341124

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1124 lượt.

ểu là tại sao bố lại có thể xoay quanh hai con người ấy.
Về điểm này cô thấy mình không giống với phụ nữ Trung Quốc truyền thống, không giống với mẹ một mực yêu bố, cho dù sau khi bố phản bội cũng chỉ trách cô Trân. Chắc chắn cô Trân cũng trách mẹ, hai người phụ nữ trách cứ lẫn nhau. Chỉ có cô biết tội lỗi đầu tiên thuộc về người đàn ông đã cuốn hút cả mẹ và cô Trân vào vòng bi kịch.
- Có phải ý bố muốn nói bố và cô Trân chỉ là… gặp nhau vui vẻ? Đúng như mẹ nói, là do cô Trân quyến rũ bố?
Ông cau mày, tưởng như hai tiếng quyến rũ kia làm tổn thương:
- Bố không nói như vậy. Bố không phải là người gặp nhau vui vẻ. Mẹ cũng đừng nên nói cô Trân như thế.
- Vậy là bố yêu cô Trân?
Carol bất giác cao giọng, rồi vội hạ thấp.
- Bố… bố nghĩ đúng là thế.
- Cuối cùng thì bố yêu ai? - Cô không nén nổi cơn nóng giận. - Bố không thể một lúc yêu cả hai được chứ? Bố không biết tình yêu chỉ có một thôi ư? Bố đùa giỡn với cả hai người phụ nữ, bố không biết đấy là chuyện đạo đức hay sao? Bố không biết rằng, như thế là bố đã bóp chết nhiều người hay sao?
- Chúng ta không nói chuyện này nữa, được không? - Ông cầu khẩn. - Bố không muốn con nổi giận. Trong mấy người con, bố lo lắng nhất là con, vì con rất nhạy cảm, cố chấp, lại rất… rất mạnh mẽ, bố sợ tình cảm mạnh mẽ ấy của con sẽ…
- Mấy người con? Bố có mấy người con?
- Có… bốn.
Carol trố mắt há miệng:
- Bố… bố có bốn con? Bố với cô Trân…
Carol biết đấy không phải là đáp án chính xác, nhưng mong rằng đúng như thế.
- Trước khi lấy mẹ con, bố đã có một đời vợ. Mẹ không nói với con à?
Ông nói rất thận trọng, có vẻ hối hận vì đã nhắc đến chuyện này. Ánh mắt Carol rất nghiêm khắc, ông không thể nói tiếp:
- Lần hôn nhân ấy bố có hai người con.
- Có phải bố chưa ly hôn với người vợ ấy mà đã lấy mẹ con?
Cô mong ông nhảy lên phản đối, nhưng ông chỉ hẵng giọng. Carol run lên, giận dữ hỏi:
- Vậy con là kết quả của mối quan hệ xấu xa giữa hai người? Hay là bố và mẹ lấy nhau chỉ vì con? Tại sao lúc ấy bố mẹ không bỏ con đi? Bỏ đi, con sẽ không phải chịu đựng đau khổ ở đời?
- Thành, con không nên như thế, con không biết rằng, bố và mẹ coi con như viên ngọc trong lòng bàn tay hay sao? Bố…
Lồng ngực Carol như muốn nổ tung, cô vung tay, bảo ông đừng nói nữa. Không có gì phải nói thêm, rất nhiều sự việc rối rắm không có đầu mối nay đã có đầu mối. Mẹ là học sinh của bố, hai người yêu nhau khi ông chưa ly hôn, vì thế nhà trường điều ông về dạy ở một trường huyện. Ở đấy ông lại chứng nào tật ấy, yêu Tú Trân. Đây chỉ là kết thúc hôn nhân, nhưng có trời mới biết ông có bao nhiêu cuộc tình một đêm, hai đêm? Vừa rồi 11 nghĩ, bố là người đàn ông lầm lỡ, định tha thứ, thì ra là người quen thói vi phạm như thế rồi.
Carol lấy cái khăn giấy đặt trước mặt bố, lạnh lùng:
- Ông làm ơn ghi ra đây tất cả những người con chính thức và không chính thức, không cần viết tên những người con gái, chỉ cần viết tên con trai thôi, tốt nhất ông miêu tả hình dáng của họ, để về sau tôi tránh, không may yêu phải một trong những người anh em ấy.



Carol KHÔNG NHỚ mình đã nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà hàng ấy như thế nào, chỉ thấy thức ăn đã ăn đang từng đợt cuộn lên trong bụng; lồng ngực bức bối, tưởng chừng không hét lên sẽ nổ tung. Carol cảm thấy ông ấy đang đuổi theo, nhưng có thể bị nhân viên phục vụ gọi lại thanh toán. Carol không ngoái lại xem bố của đuổi theo không, bất chấp xe cộ, cứ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, kẻ tội phạm bỏ chạy khỏi nơi phạm tội cũng không nhanh bằng Carol.
Về đến phòng, Carol trùm chăn kín đầu ngủ một giấc. Rất may trong phòng không có ai, nếu lúc ấy có người, mỗi người hỏi một câu, chắc chắn Carol sẽ bật khóc. Bản thân Carol cũng không biết mình đã có chuyện gì, hình như cô bày tỏ nỗi buồn không giống các cô gái khác. Người khác buồn sẽ kêu khóc, nếu không cũng chảy nước mắt, còn Carol? Lúc buồn lại như tức giận, tức giận làm mình buồn, chỉ muốn hét lên, đập vỡ thứ gì đó hoặc làm tổn thương một ai đó.
Tất nhiên Carol chưa làm như thế bao giờ, chẳng qua chỉ vì nghĩ đến bản thân, nghĩ đến hậu quả. Nếu một người vì buồn bực mà làm những chuyện trái pháp luật, cô cũng không biết mình sẽ làm như thế nào.
Nằm trên giường hồi lâu, cơn giận nguôi dần, Carol cũng không biết tại sao mình nổi giận. Ông ấy lấy vợ lần thứ hai hay lần thứ ba liệu có gì khác nhau? Đã biết ông ấy là con người như thế rồi, lấy vợ lần thứ hai hay lần thứ ba chỉ khác về số, không có gì khác về chất.
Tục ngữ có câu: “Lời nói trước khi chết là lời nói thật”, Carol hiểu câu ấy có nghĩa là, con người biết mình sắp rời thế gian, thường nắm lấy chút thời gian quý báu còn lại để xin mọi người khoan dung, tha thứ. Tại sao trước khi chết lại mong được khoan dung, tha thứ. Thật ra khoan dung hay không cũng chẳng có gì khác nhau. Khoan dung cũng chết, mà không khoan dung cũng chết. Nhưng con người vẫn một mực xin được khoan dung, tha thứ, có thể vì khi chết không muốn đem theo tội lỗi đã gây ra ở đời, có thể đấ