Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341125

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1125 lượt.

y là tâm nguyện cuối cùng, muốn trước khi chết mọi việc đều chấm dứt.
Mẹ nói qua điện thoại với Carol vài câu, biết ngay tâm trạng con gái không ổn định, mẹ hỏi, Carol uể oải trả lời:
- Không sao, chỉ gặp ông ấy, ông ấy nói với con tất cả.
- Bố nói gì? - Mẹ ngạc nhiên hỏi. - Mẹ không giấu con điều gì mà.
- Ông ấy có bốn người con, chuyện đó mẹ không giấu con à?
Carol nghe thấy mẹ ấp úng:
- Có gì phải giấu, chẳng qua không liên quan đến con.
Carol không nhịn nổi, cáu với mẹ, trả lời lạnh nhạt:
- Không liên quan đến con? Mẹ không sợ một ngày nào đó con yêu phải một người anh em cùng bố à?
Mẹ bỗng giật mình:
- Vậy… có thể được không? Con… những người kia…
- Con vẫn nghĩ mẹ là người bị hại, nhưng thực tế thì không phải, chính mẹ đã làm tan nát gia đình bố với người vợ trước của bố; gia đình mẹ lại bị cô Trân làm tan nát. Con không có quyền phát ngôn về những mối ân oán giữa các người, nhưng mẹ và những người kia trong khi làm những chuyện đó liệu có nghĩ đến con cái hay không? Có thể mẹ và những người kia cảm thấy con đã phá vỡ cuộc hôn nhân đầu tiên của ông ấy, có con cho nên ông ấy buộc phải lấy mẹ, vì con mà ông ấy phải lấy mẹ. Còn con của cô Trân lại phá vỡ gia đình mẹ và ông ấy. Chắc chắn trong lòng mẹ và ông ấy căm giận chúng con, những người khách không mời mà đến.
- THÀNH, TẠI SAO CON LẠI NGHĨ NHƯ THẾ? - Mẹ khóc trong điện thoại. - Con biết đấy, con là cuộc đời mẹ. Vì con, mẹ hi sinh tất cả.
Mẹ không nói tiếp mà chỉ khóc, cả hai cùng cúp máy.
Carol cảm thấy mẹ nói chuyện như lời thoại trong phim não tình Đài Loan, Hồng Kông, rất tình cảm, rất xúc động lòng người, nhưng trả lời không vào câu hỏi. Những nhân vật trong phim Hồng Kông, Đài Loan nói chuyện tuyệt đối không chịu làm rõ những điều hiểu nhầm, vì làm rõ thì coi như hết chuyện, cho nên cứ trả lời lửng lơ, không đúng với câu hỏi. Nếu như hỏi: “Có phải anh giết mẹ tôi?”. Câu trả lời có thể là: “Cô biết đấy, tôi rất yêu cô!”. Nếu người hỏi đâm thẳng vào tim người trả lời, người trả lời trước khi trút hơi thở cuối cùng mới chịu nói: “Tôi không giết mẹ cô”.
Carol nghĩ, mình nói rằng mình là kết quả của mối tình lén lút; thế nhưng mẹ lại nói rằng, khi có mình, mẹ yêu quý mình như thế nào, hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Có thể dù là ai, trong cuộc đời bố và mẹ đều có một khoảng thời gian ra sức tìm kiếm, thăm dò nguồn gốc cuộc đời mình. Tôi đã đến với thế giới này như thế nào? Là tất nhiên hay ngẫu nhiên? Ai, trong tình huống nào đã tạo ra cuộc đời tôi? Tôi đến với thế giới này với sứ mệnh nào? Hay chỉ là sai lầm?
Có thể mọi người cho rằng khởi nguồn của một con người thường quyết định con đường và vai trò cũng như địa vị của người đó trong xã hội. Truyền thuyết cho rằng, Khổng Tử là do cha và mẹ đã hợp mà thành; cuộc đời Chúa Giê- su lại càng không hợp lẽ thường tình, mẹ của Chúa Giê- su mang thai vô tính. Tại sao xuất thân của các vĩ nhân đều như thế? Há chẳng phải điều ấy nói với mọi người, khoảnh khắc hình thành vĩ nhân đều không bình thường đó sao?
Carol còn nhớ hồi nhỏ vẫn thường hỏi mẹ:
- Con ở đâu ra?
- Mẹ nhặt con ở đống rác. - Mẹ cười cười, nói. - Một hôm mẹ đi đổ rác trông thấy có một cái bọc nhỏ, trong bọc có một đứa bé, mẹ nhặt về, đó là con.
Chuyện mẹ nói với Carol là chuyện của nhiều người mẹ nói với con cái chỉ để tránh đề cập đến tính dục. Nhưng Carol nghe rất nghiêm túc, nó khóc to, khóc thảm thương, có thể đấy là lần đầu tiên nhân thức được nguồn gốc của mình không được quý trọng.
Mẹ sợ quá, phải giải thích, bảo mẹ nói đùa, làm sao lại nhặt con từ đống rác? Con là do mẹ sinh ra.
- Mẹ sinh ra từ đâu? Carol hiếu kì, hỏi.
- Không có cách nào, mẹ đành vạch bụng cho con xem vết mổ.
- Nhưng làm thế nào để con chui vào bụng mẹ được? Cái cửa bé như thế làm sao con vào được? - Carol nói rồi áp đầu vào bụng mẹ.
Mẹ cười dịu dàng như nhớ lại sự việc ngọt ngào:
- Lúc con vào còn rất bé rất bé, giống như một giọt nước, thậm chí còn bé hơn một giọt nước. Thật ra một nửa con ở trong người bố, một nửa ở trong người mẹ, bố và mẹ lấy nhau, hai nửa của con mới kết hợp lại thành con.
Còn gì nữa thì mẹ không chịu nói, chỉ cười dịu dàng, bảo con lớn lên sẽ biết.
Suốt một thời gian dài, Carol cố nhớ mình là hai nửa, một nửa trong người bố, một nửa trong người mẹ. Nó không thể hiểu một con người lại có hai nửa ở trong hai cơ thể khác nhau, như vậy, đúng là một chuyện buồn, hai nửa sẽ rất nhớ nhau. Nó rất cảm ơn bố mẹ, nếu không hai nửa của mình vẫn không hợp lại làm một được.
Bây giờ nhìn đời mình không phải là kết quả hôn nhân của bố mẹ, mà là kết quả của sự lén lút, vụng trộm. Carol nhớ đến người đàn ông kia đòi mẹ phải nạo bỏ, lại nghĩ mình đến với cuộc đời này không được hoan nghênh ngay từ lúc bắt đầu.
Về sau mẹ gửi cho Carol một bức thư, thư rất dài, viết rõ quá trình bố mẹ quen nhau và yêu nhau. Mẹ nói, đấy không phải là dụ dỗ hoặc quyến rũ, mà là hai trái tim gặp nhau và đến với nhau. Bố là người rất có trách nhiệm với gia đình, bố cố gắng kiềm chế, về sau mẹ