Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dịu Dàng Yêu Em

Dịu Dàng Yêu Em

Tác giả: Thiển Mạc Mặc

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 1342234

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2234 lượt.

n, vẻ mặt mỉm cười rạng rỡ không che dấu hạnh phúc sáng bừng.
“Lớp trưởng… Nói với tớ… Tiểu Ái…”
Tiểu Y nghe giọng nói lắp của Ngải Ái muốn té ngửa.
Giờ thì cô cũng hiểu ra. Cô bé đơn thuần như thế này không thể có chuyện ăn cỏ non được.
ĐÚNG LÀ CON CỦA CÔ RỒI
Được Chu Thế Dương gọi bằng tên thân mật, tới tận lúc trưa, lồng ngực Ngải Ái vẫn còn đập thình thịch, mặt luôn ửng đỏ cùng ngây người như ngố.
Giữa trưa, Ngải Ái và Thang Tiểu Y được hội học sinh giao nhiệm vụ quét tước, dọn dẹp nên hai người tới phòng ăn để dọng dẹp.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống đúng lúc tiếng chuông buổi chiều tan học vang lên mới mệt mỏi đeo túi xách, đi ra khỏi phòng.
“Cậu định không học tiết phụ đạo buổi tối mà đi làm thêm hả”.
“Ừ! Tối nay tới phải đi đưa pizza, sẽ sớm xong thôi. Cậu đừng lo lắng”.
Đợi đã! Nhà!
Ngải Ái đứng trên bậc cầu thang, giật mình.
Hình như cô quên mất điều gì đó. Đúng rồi, cô đã quên mất một người!
Mà người đó lại ở nhà chờ cô. Trời ơi! Sao cô không nhớ gì hết!
Cậu ta chắc chắn sẽ không có đủ kiên nhẫn để chờ cô về. Thế nào cậu ta cũng sẽ siết cổ tay cô cho tới khi cô thở không được nữa thì thôi.
Người đó chính là Mộc Duệ Thần.
Và cũng chính là con của cô.
Người đó mặc áo đen và quần sáng màu với vẻ mặt ngây ngô kiêm lỳ lợm, kiêu ngạo.
Người đó bây giờ đang đứng trước mặt cô, cách không quá mười mét.
Mộc Duệ Thần đứng dựa người vào tường, ánh mắt tức giận nhưng vừa nhìn thấy Ngải Ái liền tươi cười ngay.
Nhưng đằng sau nụ cười đó là đôi mắt muốn bay tới cắn xé cô ra như con sư tử đói khát.
“Sao thế Tiểu Ái?”. Đi cùng với Tiểu Ái ra tới cổng trường, Thang Tiểu Y chợt dừng lại hỏi: “Chẳng phải cậu nói là cậu muốn giờ làm thêm à?”
“Thang Thang, tớ đoán tớ nên ăn trái bạch quả”. Cô chưa già mà đã lẩm cẩm rồi, không nhớ gì tới Mộc Duệ Thần.
KHÔNG BIẾT MỘC DUỆ THẦN
“Ủa, bạch quả hả? Nhà tớ có nè. Để ngày mai tớ đem lên trường cho cậu. Mẹ tớ nói quả đó bổ não lắm. Tớ trí nhớ kém nên tớ với bà tới hay ăn lắm. Ha ha ha. Cậu cũng muốn ăn ha…”
“Thang Thang”. Ngải Ái quay đầu như một cái máy cười với Thang Tiểu Y. “Tớ khuyên cậu để tránh bị liên lụy, đứng cách xa tới mười mét…”.
“Haizzzz, đúng là Mộc Duệ Thần rồi”. Thang Tiểu Y nhìn thấy Mộc Duệ Thần đang thong thả đi tới vẫy tay nhảy nhót. “Em tới đón Tiểu Ái à?”
Mộc Duệ Thần đi tới đứng trước mặt các cô, đưa đôi mắt rạng rỡ lấp lánh. “Ừ! Tôi đi đón chị ấy”.
Thái độ dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, khóe miệng còn hơi cong lên.
Ngải Ái nắm chặt túi sách, vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thấy khủng khiếp.
Cứ ở trước mặt Thang Tiểu Y, xuất hiện một Mộc Duệ Thần mà cô không hề biết.
Thang Tiểu Y đẩy Ngải Ái tới lên trước mặt Mộc Duệ Thần:
“Tiểu Ái muốn đi làm thêm ở cửa hàng pizza, Tiểu Thần giúp chị đưa chị ấy đi há”.
Mộc Duệ Thần gật đầu, cười:
“Đi thôi”.
Quay sang nhìn Ngải Ái, cậu giơ tay nắm tay cô dắt đi:
“Đứng ngây ra đó làm gì. Sắp trễ giờ làm rồi. Để tôi đi với chị”.
Nhìn Thang Tiểu Y vẫy tay chào tạm biệt cả hai, sau đó cậu và cô đi thẳng ra cổng trường.
Trên đường đi, Mộc Duệ Thần vẫn nắm chặt tay Ngải Ái không thả ra.
“Tôi… tôi… hồi trưa phải…”. Ngải Ái ấp úng, không biết phải giải thích thế nào. “Tóm lại là có lý do chính đáng. Tôi rất rất xin lỗi cậu. Buổi trưa cậu đã ăn gì chưa?”
Mộc Duệ Thần im lặng không nói, thẳng tiến về phía trước nhưng đó không phải là đường Ngải Ái muốn đi.
“Cậu dẫn tôi đi đâu thế này? Tôi còn phải làm việc!”
Cậu đột ngột quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô:
“Chị có chắc là lời xin lỗi của chị là chân thành?”






MỘC TIỂU THẦN
“A?”
“Không được đi làm thêm!”. Cậu cau màu. “Chị phải trả giá vì đã thất hứa với tôi”.
“Chính cậu lúc nãy cũng nói sắp trễ còn gì, sao giờ lại không cho tôi đi. Không phải…”. Nghĩ một đằng nói một nẻo. Đồ lật lọng. Đúng là cái đồ hư hỏng.
Tất nhiên những câu nói sau đó cô chỉ nghĩ thầm trong bụng.
“Này, Mộc Duệ Thần. Thả tay ra!”
“Ê! Mọi người đang nhìn đấy”
“Mộc-Duệ-Thần. Mộc -Duệ-Thần!”
“Cậu dừng lại được không? Cậu cứ nắm tay tôi kỳ quá đi!”
“Ê, ê, ê!”
Thằng nhóc chết tiệt này sao nó mạnh thế!
“Mộc-Duệ-Thần! Cậu có nghe tôi nói không hả?”
Một tiếng gầm lớn giận dữ phát ra, Mộc Duệ Thần vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu lại:
“Ồn ào quá!”
Ngải Ái nhìn xuống tay thấy cổ tay mình đã được cậu ta buông lỏng ra, thoáng kinh ngạc:
“À, tại tôi gọi mãi mà cậu không trả lời…”. Giọng nói của cô dịu dàng và nghiêm túc. “Hay là để Thang Thang làm người giám hộ của cậu nhé?”
ĐY CHÍNH LÀ LÝ DO TÔI CHỌN CHỊ
Mộc Duệ Thần ngẩng mặt lên nhìn cô chằm chằm:
“Tại sao chị lại nói thế?”
“Tôi gọi có thế nào cậu cũng không để ý tới tôi”. Ngải Ái bặm môi, cúi đầu xuống nói. “Thang Thang… cậu có nghĩ rằng… Thang Thang mới…”
Mộc Duệ Thần không nói gì, đi tới vòi phun nước ở Quảng trường ngồi trên bậc thềm.
Ngải Ái từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu:
“Cậu không phải…”
Mộ


XtGem Forum catalog