
Tác giả: Thiển Mạc Mặc
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 1342212
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2212 lượt.
với việc tự tìm tới cái chết”. Cô không muốn chết.
Đang nghĩ ngợi, cô chợt thấy đau nhói ở cổ tay.
Cô giơ cổ tay trái lên nhìn. Bên trên làn da trắng nõn có một vết bầm tím, phồng rộp lên, đụng vào là đau.
Không biết sẽ không đau nhưng khi biết rồi thì càng lúc càng thấy đau.
Cô mở hộp thuốc tìm tuýp mỡ nhưng không thấy đâu cả.
“Tuýp mỡ chống sưng mày ở đâu? Tuýp mỡ chống sưng mày ở đâu?”
Miệng lẩm bẩm vì tìm không ra nên có vẻ nôn nóng.
Đột nhiên trong phòng ngủ sáng lên ánh đèn màu da cam ấm áp tỏa ra cả bên ngoài.
Ngải Ái ngẩng đầu nhìn Mộc Duệ Thần mặc bộ đồ ngủ cotton màu trắng bật đèn bàn trong góc phòng rồi đi lại phía cô.
Cánh tay thò vào trong tủ lấy ra tuýp thuốc mỡ đưa tới trước mặt cô:
“Tìm sao không bật điện. Đúng là đồ ngốc”.
“Đèn trong phòng này và phòng ngủ cùng công tắc. Tôi không bật vì sợ làm cậu tỉnh giấc. Không phải do tôi ngốc”. Cô theo phản xạ lùi ra xa Mộc Duệ Thần. “Tôi… không cố ý đánh thức cậu”.
Cậu ngừng lại, đôi mắt sắc bén để lộ tia nhìn ấm áp:
“Không liên quan tới chị. Vừa rồi đúng lúc tôi khát nước nên muốn đi uống nước”.
Giữa đêm hôm khuya khoắc lại có tiếng rột rạt khiến cậu không thể không tỉnh giấc.
Nếu là bình thường rất có thể cậu sẽ nổi nóng nhưng nhìn cô tội nghiệp đáng thương, đang định quát lớn thì lại kìm giọng lại.
Ngải Ái thở hắt ra, mắt chíu xuống cổ tay đáng thương của mình. Lại đau rồi.
“Sao thế này?”. Mộc Duệ Thần chụp lấy cổ tay Ngải Ái kéo tới trước mặt mình. “
“Á!”
“Cổ tay của chị tại sao lại bị sưng? Là ai làm?”
Giọng nói của cậu ta thật đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nhìn cô chất vấn.
Thái độ này hoàn toàn có thể hiểu được: Nói đó là ai, nếu không, giết không tha.
TÓC RỐI, THÁI ĐỘ ĐÁNG SỢ, GIỌNG NÓI ĐE DỌA
“Ha ha, chẳng có gì đâu”. Ngải Ái miệng cười nhưng trong lòng không cười. “Tự nhiên nó sưng đấy. Cậu coi đi, chỗ này bầm, chỗ này tím nè, nhưng mà chẳng sao cả. Hồi nãy trong phòng tắm tôi bị siết chặt tay như thế nhưng không thấy đau đâu, một xí xi cũng không thấy…”
Mộc Duệ Thần ngẩn người, tay vẫn nắm cổ tay cô:
“Là do tôi?”
“Nếu nhà này có người thứ ba thì sẽ không phải tại cậu”.
Cậu bước tới gần, ngồi xuống cạnh cô, kéo cổ tay tới trước mặt, chăm chú quan sát.
“Đau!!!”
Ngải Ái hít vào một cái, muốn nhích người qua chỗ khác lại bị Mộc Duệ Thần giữ lại, càng thấy lòng tan nát.
Mộc Duệ Thần ngẩng đầu nhìn Ngải Ái, cầm tuýp mỡ và bông, bắt đầu nghiêm túc xức cho cô:
“Cái này tốt chứ?”
“Tốt!”
“Mai nếu thấy còn đau thì đi bệnh viện”. Giọng nói của cậu tuy khá dịu dàng nhưng vẫn là ra lệnh.
“Đi bệnh viện lại tốn phí. Này nhóc, chúng ta là gia đình bình dân, đây chỉ là một vết thương bé tẹo, không cần phải đi bệnh viện”.
Ngải Ái nhìn trộm thằng nhóc thấy cậu ta vẫn đang chuyên tâm xức thuốc cho cô, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng, không thể không cảm động.
Chúng ta.
Một gia đình.
Hai từ này khiến Mộc Duệ Thần không xức thuốc nữa, ngẩng đầu kinh ngạc. Đôi mắt của cậu trầm tĩnh giữa đêm như một vì sao.
Miệng nhếch lên, cậu mỉm cười.
“Tốt!”
Ngải Ái há hốc miệng như sắp rơi ra, ngoáy ngoáy lỗ tai lại chớp chớp mắt mấy cái.
Tốt. Trái đất này ngừng quay rồi mất. Mộc Duệ Thần chưa bao giờ thỏa hiệp lại nói ra chữ “Tốt!”.
Amen! Cuộc đời này chỉ thế thôi cũng đủ rồi.
Ngải Ái nhếch môi cười hì, vuốt ve Mộc Duệ Thần.
“Này nhóc, cậu cũng có lúc đáng yêu”.
“Tốt hơn hết là chị nên bỏ cái tay chị ra khỏi người tôi. Nếu không, tôi cũng không chắc nó còn trên người chị”.
Tóc rối, thái độ đáng sợ, giọng nói đe dọa!
TÔI KHÔNG BIẾT, CHỈ BIẾT TRỰC TIẾP NHÚNG TAY
Ngải Ái đổ mồ hôi hột, vội vội vàng vàng rụt bàn tay trên người Mộc Duệ Thần, giấu ra sau lưng.
“Mới sờ có một chút mà đã cáu kỉnh như thế. Sau này coi chừng cậu không tìm được vợ đấy”.
“Hừ!”
Mộc Duệ Thần hừ lạnh, nhếch mí mắt nhìn Ngải Ái:
“Trước khi khuyến cáo người khác thì tốt nhất nên nhìn lại bản thân mình đi”.
“Mẹ cậu đây có giá lắm nhé. Cậu không cần lo lắng”. Mới nãy còn thấy cảm động suýt chảy nước mũi thế mà ngay sau đó lại bị thằng nhóc nói một câu cảm xúc dành cho nó cũng tiêu tan nhanh chóng. “Thả tay tôi ra. Tôi không cần cậu giúp”.
“Trễ rồi! Tôi làm tốt hơn”
Lại thất bại.
Mộc Duệ Thần trầm giọng nói rồi bỏ tuýp thuốc lại trong tủ, đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn qua cô:
“Đi theo tôi!”
“Làm gì?!”Cô nhìn sang, tỏ thái độ bực bội và oán hận.
Không có tiếng trả lời. Cậu bước chân tới phía phòng ngủ.
“Lại đây đi! Bé con”.
Ngải Ái soạt một tiếng đứng phắt lên lao tới chỗ Mộc Duệ Thần. Cô đã mười bảy tuổi rồi, sắp thành người lớn rồi, sao thằng nhóc thối tha này lại dám nói cô là bé con.
Cô chạy tới trước, chận không cho Mộc Duệ Thần đi vào phòng ngủ gào lên:
“Mộc Duệ Thần – chẳng phải cậu bao giờ cũng làm như không để ý tới tôi, chẳng phải cậu không cho tôi cãi lại cậu, rồi cho là tôi khỏe hơn cậu để bắt nạt tôi hả?”.
Cậu kinh ngạc, ánh mắt dường như muốn ám chỉ: Chị giờ mới biết mình ngu ngốc sao?
“Đún