Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dịu Dàng Yêu Em

Dịu Dàng Yêu Em

Tác giả: Thiển Mạc Mặc

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 1342252

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2252 lượt.

ạ, trừ những người có tài năng hay kỹ năng hơn người, còn không thì phải làm người hầu trên hòn đảo này.
Bầu trời phát ra tiếng máy bay vù vù, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, sau đó chiếc máy bay tư nhân cỡ nhỏ hạ cánh, cửa cabin mở ra, hai chuyên gia mặc đồ trắng đi ra trước, sau đó là cô chủ yếu ớt Kiều An Kỳ.
Mộc Lị Vi đỡ Kiều An Kỳ xuống máy bay, một đoàn người hầu đứng cách đó không xa liền đi tới.
“Từ nay về sau cô sẽ sống ở đây”. Mộc Lị Vi chỉ vào khu biệt thự hùng vĩ, cười nói với Kiều An Kỳ. “Có hài lòng không?”
Kiều An Kỳ nhìn khối kiến trúc đồ sộ nguy nga, cả người lạnh toát, rùng mình một cái.
“Sao thế, không khỏe à?” Mộc Lị Vi nhíu mày nhìn Kiều An Kỳ run lẩy bẩy. “Đừng sợ những người đó, họ đều là người hầu, sẽ nghe theo mọi yêu cầu của cô, cô chủ”.
“Ở đây… ở đây tôi…”
Kiều An Kỳ muốn nói lại thôi, nắm chặt tay Mộc Lị Vi. “Tôi ở đây, Lị Vi, tôi không muốn tới đó, bên trong đó rất đáng sợ…”. [Mệ con nhỏ này ghê, còn cái mụ Lị Vi kia nữa...'>
“Đừng nói linh tinh, sao cô không thể tới đó chứ, ngay cả tôi đây nhờ vào tài năng mới được tới đây”. Mộc Lị Vi lôi Kiều An Kỳ theo chân những người mặc đồ đen. “Nhanh đi, chủ tịch không thích ai đến muộn, nếu không bảo vệ được cô thì ngay mai chúng ta sẽ không còn sống sót đâu”.
Kiều An Kỳ bị Mộc Li Vi kéo đi như một con rối…
Trong ký ức, cô có cảm giác nơi này rất quen thuộc…
Cánh cửa chính cao lớn mà tối tăm kia, những gương mặt lạnh lùng tàn ác, còn có cả những đôi mắt sợ hãi…
Ký ức vĩnh viễn không bao giờ quên được… Có một người với đôi mắt sáng ôm cô dịu dàng nói. “Angel, Angel, con là thiên thần của mẹ”.
“Đến rồi”.
Mộc Lị Vi lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Kiều An Kỳ, cả hai đứng trước cửa. “Không được sự cho phép của tôi cô không được vào bất cứ phòng nào, nếu không tôi không thể giúp được cô đâu”.
“Vâng!”. Kiều An Kỳ gật đầu. “Chị Lị Vi, thế còn chuyện chị đã đồng ý với tôi…”
Mộc Lị Vi nheo mắt lại, thiếu kiên nhẫn:
“Sau khi nghi thức đính hôn kết thúc, tôi sẽ đưa cô đi gặp Ngải tiểu thư”.
Kiều An Kỳ mỉm cười, yên tâm đi theo người dẫn đường, thong thả bước vào trong phòng.
Mộc Lị Vi nhìn bóng dáng gầy gò xa dần, nhếch môi cười…
Ả lại vừa đem một người nữa đẩy vào trong vực sâu.
Ả đã làm rất nhiều việc chỉ với một mục đích. Nhưng đã dốc hết sức lực ả vẫn không có được thứ ả muốn, ả phải làm gì đây?
Không có đường lùi.
Mộc Lị Vi không muốn bỏ cuộc, ả đã đi thì sẽ tiếp tục đi tiếp.
Nếu không, khi ả xuống địa ngục, ả sẽ không có cách nào có thể tha thứ cho bản thân mình, tha thứ cho việc tự tay ả hại chết mẹ ruột.
***********
Buổi tối là thời gian cử hành nghi thức đính hôn.
Mộc Duệ Thần bị Mộc Thận nhốt lại, không có cách gì liên lạc với bên ngoài, trong phòng chỉ có anh và bà ấy.
Anh có thể dùng vô số cách để trốn đi, nhưng anh không muốn.
Mộc Duệ Thần nhìn người phụ nữ luống tuổi đang chùi sàn nhà, đứng dậy đi tới.
Nhẹ nhàng đi về phía trước.
Một bước, hai bước, anh đếm thầm từng bước chân của mình…
Chỉ còn vài bước nữa thôi, ba bước, không, chưa tới hai bước là anh có thể ôm mẹ… của anh, người được gọi là mẹ của anh.
“Đừng có tới đây”
Những tiếng lách cách của xiềng xích vang lên và trở thành những âm thanh sắc bén trong căn phòng vắng.
Anh thấy bà nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác, bà ôm đầu, điên cuồng trút cơn phẫn nộ nào anh: “Mày cút đi, đừng có tới gần tao! Cút đi! Cút đi”
“Mẹ…” Anh nuốt ực những lời định nói.
Mộc Duệ Thần đứng tại chỗ, bĩu môi, buông hai tay xuống.
“Đừng có tới gần tao, tránh ra, tránh ra kia!”
Bà phẫn nộ như căm ghét mọi thứ, điên cuồng lắc đầu, tiếng xiềng xích va vào nhau càng vang vang.
“Con không làm mẹ bị thương, đừng sợ”. Anh đảm bảo.
Bà ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt.
Ngực anh đau nhói. Đây chính là ánh mắt của mẹ. Cho dù giờ đang đối mặt cũng trống rỗng như vậy, trong mắt bà không hề có anh, chỉ có hận thù, ghét bỏ, oán hận và tuyệt vọng.
Sau đó, bà tiếp tục cúi đầu lau chùi sàn nhà, không nói gì nữa.
Soạt soạt soạt. Căn phòng được lau chùi sáng bóng. Mộc Duệ Thần đứng giữa phòng, quay mặt nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu sáng một góc tối trong phòng, chói lóa mắt.
Thái độ của bà và tình cảnh hiện giờ anh đã sớm đoán được.
Vì sao anh lại chọn sự trừng phạt của Mộc Thần là bị tiêm thuốc thoái hóa xương sụn vào người và bị nhốt ở đây cùng với bà ấy?
Có lẽ, bởi vì anh vẫn muốn biết ý nghĩa của chữ ”mẹ”.
****************
Nghi thức đính hôn sắp bắt đầu.
Lúc này, cánh cửa mở két ra như âm thanh từ địa ngục, có vài người cầm lễ phục đi vào, đứng phía sau Mộc Duệ Thần, cung kính nói nhưng không hề có chút tình cảm nào: “Cậu chủ, hai tiếng nữa sẽ bắt đầu, chủ tịch nói ngài nhanh chóng thay lễ phục”.
Gương mặt Mộc Duệ Thần không chút cảm xúc, gật đầu nhận bộ lễ phục.
“Cậu chủ, chủ tịch có dặn, chúng tôi phải đưa phu nhân đi rửa mặt chải đầu để chuẩn bị tham gia nghi thức”.
Nghe có vẻ tôn kính nhưng lại ẩn chứa đằng sau đó là sự ép buộc.