
Tác giả: Thiển Mạc Mặc
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 1342245
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2245 lượt.
hai tuổi của cô, đây cũng là món quà mà một điệp viên Nga tặng cho anh, vì thấy vô dụng nên anh tặng luôn cho Thanh Dạ, đây là cái máy có thể dò được nơi gần nhất có những căn cứ phục kích và vũ khí nguy hiểm, những hiển thị bên trên chỉ có thể là…
Quanh hòn đảo này đều có hàng chục tầu ngầm và thuyền chiến đang mai phục, khó có thể dò ra được chính xác vũ khí trên tàu nhưng không loại trừ khả năng có vũ khí hủy diệt.
*****************
Anh nhìn chằm chằm vào Thanh Dạ đang ôm đầu thở dài. “Xem ra, cô vẫn còn nhớ rõ tôi là sư phụ của cô”.
Thanh Dạ mím môi. “Giờ anh nhất định muốn lên đảo để cứu Ngải tiểu thư”. [Định để tiểu thư Ngải mà thấy dở quá'>. Cô đang khảng định, dựa vào mười năm kinh nghiệm, Mộc Dịch Triệt khi nào quan tâm tới cô chưa?
“Đi”. Mộc Dịch Triệt quyết đoán nói khiến Thanh Dạ kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Mộc Dịch Triệt… Anh đinh bỏ mặt Ngải tiểu thư kia thật à?”
“Không, tôi muốn bảo đảm sự an tồi của tiểu đồ đệ cô trước”. Mộc Dịch Triệt đãngồi vào trong ca nô, đưa tay ra. “Phải đưa cô tới khu vực an toàn trước, đi nào”.
“Tôi không cần anh bảo vệ, tôi là sát thủ”.
“Đừng quậy! Đi thôi”. Mộc Dịch Triệt nghiêm túc.
Thanh Dạ có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đập điên cuồng, lắp bắp: “Tôi… Anh… Phụ nữ quan trọng với anh mà phải không… Anh đừng thay đổi, sao lại muốn thay đổi”
“Thanh Dạ, sư phụ có nghĩa vụ phải bảo vệ đồ đệ, biết chứ?”. Ánh mắt Mộc Dịch Triệt sáng lấp lánh, cười tỏa nắng. Đôi môi Thanh Dạ vì ức chế mà run run, chậm rãi bước lên cano, ngồi cách xa đằng sau Mộc Dịch Triệt.
Cano khởi động, cô đeo bao tay, khẽ nói với Mộc Dịch Triệt: “”Có thể… trả lại tôi chiếc đồng hồ không?”
Mộc Dịch Triệt lúc này mới nghĩ, đây chẳng qua chỉ là món quà sinh nhật anh tặng Thanh Dạ nhiều năm như vậy tại sao cô bé vẫn còn giữ bên người, hơn nữa bên trên còn khắc tên của nữ điệp viên Nga… [=)) Thích Thanh Dạ ghê, dẫu biết là cái đồng hồ đó khắc tên bồ cũ của anh này mà cô bé vẫn giữ...'>
“Trả cho tôi! Nhanh đi, thứ đó rất quan trọng với tôi”. Thanh Dạ giở giọng đe dọa.
“Không được”. Mộc Dịch Triệt cất đồng hồ vào người, cười đểu. “Đây là đồ của tôi, giờ tôi muốn lấy lại”.
Anh có thể cảm giác được người ngồi sau đang giận run cả người.
Mộc Dịch Triệt không quay đầu lại, thoải mái nói. “Tiểu Dạ của sư phụ cũng sắp mười tám tuổi, đến khi đó sư phụ sẽ tặng cho đồ đệ một món quà thật đặt biệt, cho nên, Thanh Dạ đừng hận sư phụ”.
Thanh Da im lặng…
Cô nhếch môi, gương mặt phấn chấn lộ vẻ mong chờ và sung sướng.
Mộc Dịch Triệt, anh mà dám nuốt lời, tôi sẽ giết chết anh.
ĐỘT NHẬP
Trong sảnh náo loạn.
Mặt ai nấy đều khiếp sợ và lo lắng cho Kiều An Kỳ, cũng có người mặt nghiêm nghị không dám lên tiếng, hướng ánh mắt về phía chủ tịch uy quyền Mộc Thận.
Thái độ Mộc Thân không thay đổi, trông ông ta khá dửng dưng nhưng ẩn sâu trong đôi mắt là sự tức giận. Anh ta nhìn Kiều An Kỳ xô Mộc Duệ Thần chạy về phía mình ra lệnh. “Bắt nó lại”.
Ngay lập tức tốp người mặc đồ đen xông ra chặn Kiều An Kỳ lại, có người định túm cổ Kiều An Kỳ thì có cánh tay giơ ra.
Kiều An Kỳ vốn yếu đuối, nhát gian không giống như đang cố tình gây chuyện…
Anh phần nào tìm ra được đáp án. “Kiều An Kỳ, muốn sống thì lui xuống”.
Nghe giọng nói trầm thấp cảnh cáo mình, Kiều An Kỳ sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Mộc Duệ Thần, môi tái đi. “Cậu chủ… Tôi…”
Anh nắm tay cô, ánh mắt âm u. “Angel, bây giờ chỉ cần cô giúp tôi hoàn thành nghi thức này, sau đó, tôi sẽ giúp cô thực hiện ý muốn của mình”.
“Cậu chủ…”. Kiều An Kỳ trừng mắt. “Tôi muốn gặp…”
“Im…”
Mộc Duệ Thần ghé sát vào tai cô, dặn dò. “Hãy tin tôi…”
Kiều An Kỳ sửng sốt nhìn cậu chủ người mà cô rất sợ khi đến gần, cả người anh tản mác ra mùi hương nhàn nhạt, tạo cảm giác vô cùng thân thiết.
Cô giơ ngón tay ra, để Mộc Duệ Thần đeo nhẫn vào rồi hôn lên má anh.
Sau đó Mộc Duệ Thần nắm tay cô tới trước mặt Mộc Thận, thả cô ra, lẳng lặng nói:
“Angel, gọi ông nội”.
“Ông…”. Kiều An Kỳ đối diện với đôi mắt âm u băng lạnh, run lẩy bẩy, rất lâu sau mới nói ra được hai tiếng hoàn chỉnh. “Ông nội…”
“Ừm”
Mộc Thân không liếc cô mà quét ánh mắt lạnh lẽo về phía Vệ Thu Ninh. “Thu Ninh, cô đi theo tôi”.
“Vâng, thưa chủ tịch”.
Vệ Thu Ninh đứng dậy, vội vàng cung kính đi theo Mộc Thận.
Lúc đi ngang qua người Mộc Duệ Thần, bà đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi khô mỉm cười, nụ cười vô cùng đáng sợ.
****************
Ngải Ái đi cùng với Bắc Hàn băng qua những hàng cây um tùm, từ từ đi về phía khu biệt thự đồ sộ, cô bước chân theo anh, nhìn lưng anh không nói gì.
Trong đám lá cây lao xao thỉnh thoảng phát ra tiếng gió xôn xao hoặc cũng có thể là tiếng của những con thú dữ, Ngải Ái hoảng sợ nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Bắc Minh Hàn.
Cô không hỏi nguyên nhân mà Bắc Hàn đang giấu diếm cô, không muốn hỏi mục đích Bắc Hàn đến đây… Như lời Mộc Dịch Triệt đã nói, mỗi người đều có mục đích cho nên không thể tin