
Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341051
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1051 lượt.
ạ Dịch Quả ban đầu sửng sốt, sau đó một lần nữa lại bật cười ha ha.
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, bữa ăn này nói thế nào cũng thấy……kỳ quái. Ít nhất từ tận trong lòng, Tri Kiều vẫn cảm thấy khó khăn khi đối mặt với Tạ Dịch Quả thật sự này.
“Để tôi đoán xem em đang nghĩ gì nhé.” Anh ta cười cười nhìn cô.
Cô chăm chú lắng nghe.
“Em chắc chắn đang nghĩ, cái người này rốt cuộc là ai, là tên trạch nam IT lôi thôi hiền lành, hay là tên khốn gian xảo giảo hoạt hoang tưởng tự đại?”
“……” Tri Kiều không biết nói dối thế nào, vì vậy chỉ có thể méo miệng, im lặng không nói.
“Vậy, em đã có kết luận chưa?”
“Không có.” Cô thành thật trả lời.
Tạ Dịch Quả nhìn cô, sau đó nhún vai cười: “Em đã từng nghĩ tới chưa, nói không chừng cả hai người đó đều là tôi?”
Tri Kiều không nhịn được khinh bỉ nhìn anh ta: “Nếu nói như vậy, thì anh chính là một tên tâm thần phân liệt.”
“Chắc vậy rồi.” Anh ta vẫn mỉm cười.
“……”
“Có thể cười với tôi một lần nữa không?”
Tri Kiều phiền chán ngẩng đầu lên nhìn anh ta, không hiểu vì sao anh ta lại đưa ra nhiều yêu cầu cổ quái như vậy. Nhưng cuối cùng, xét trên tư cách thì anh ta là nhà đầu tư —— đương nhiên cũng là mục đích mà cô đến đây —— Tri Kiều vẫn nhếch môi, cười với anh ta.
Tạ Dịch Quả vừa lòng gật đầu, sau đó thấp giọng nói: “Có người tức giận rồi.”
“?”
Ánh mắt Tạ Dịch Quả dao động không ngừng, làm người khác không thể nắm bắt được anh ta đang suy nghĩ gì. Trong lúc Tri Kiều vẫn chưa hiểu ra sao, có người bước đến phía sau cô, giọng nói trầm thấp:
“Đủ rồi.”
Cô giật mình, giọng nói này…… không phải Chu Diễn thì là ai?
Chu Diễn từ phía sau lưng cô bước ra, ngồi xuống chỗ ngồi đối diện Tạ Dịch Quả, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh đồng ý đưa ra bao nhiêu?”
“……”
“Về chuyện đầu tư, tôi hi vọng anh không đến gây rối.”
Tạ Dịch Quả gật đầu: “Tôi có mang hợp đồng đến, sau khi bữa ăn này kết thúc, tôi sẽ đưa cho Phùng tiên sinh.”
Chu Diễn yên lặng nhìn anh ta, hoàn toàn không có ý định muốn cảm ơn.
“Vậy thì,” Tạ Dịch Quả cũng nhìn Chu Diễn, “Bây giờ có thể để riêng tôi và Tiểu Thái ăn xong bữa cơm này được chưa?”
“Không được.” Chu Diễn như đinh đóng cột, “Đến lúc cô ấy phải về nhà rồi.”
“Tôi không biết hóa ra em còn có giờ giới nghiêm cơ đấy.” Tạ Dịch Quả nhìn Tri Kiều nói.
“Tôi……” Cô nhíu mày, không biết nên nói gì.
“Nhưng bây giờ mới hơn bảy giờ.” Tạ Dịch Quả nhìn đồng hồ nói.
“Trước tám giờ cô ấy phải về nhà.” Chu Diễn trả lời.
“Vậy tôi đưa em về.” Nói xong, người họ Tạ đứng lên.
Chu Diễn cũng đứng lên theo: “Không cần.”
Tạ Dịch Quả cũng không kiên quyết, chỉ đứng yên, nụ cười như có như không nhìn Chu Diễn, cuối cùng nói: “Được rồi, vậy thì Tiểu Thái, hẹn gặp lại vào lần sau.”
Chu Diễn lạnh lùng nhìn anh ta, cầm lấy áo khoác của Tri Kiều, kéo cô vẫn còn đang ngạc nhiên trên ghế đứng dậy, đi ra ngoài.
“Tạ Dịch Quả, chuyện đầu tư là thật chứ, hợp đồng không phải là giả chứ……” Cô chỉ kịp nói tới đây, người đã bị kéo khỏi nhà hàng.
Một trận gió lạnh thổi tới, Tri Kiều theo bản năng rụt vai lại, bước chân Chu Diễn dừng lại, anh khoác chiếc áo khoác bằng lông lên vai cô, sau đó yên lặng nhìn cô.
Tri Kiều nắm chặt cổ áo khoác, suy nghĩ, nói: “Em biết anh không thích Tạ Dịch Quả, nhưng…… Nếu anh ta thật sự đồng ý đầu tư , em nghĩ quan hệ không thể quá căng thẳng được.”
“……” Chu Diễn mím chặt môi, dường như đang nhẫn nại.
“Ừm…… Em biết, anh cho rằng, số tiền thưởng kia đáng lẽ ra là của chúng ta, mà bây giờ anh ta lại lấy thân phận nhà đầu tư nghênh ngang xuất hiện ở đây, em hiểu, em hiểu tâm trạng của anh,” Cô an ủi nói, “Trong lòng em cũng đâu có dễ chịu, bởi vì việc này do em làm hỏng, em phải có trách nhiệm, cho nên em mới đồng ý ăn một bữa cơm với anh ta, em đã nói em sẽ cố gắng hết sức mình để tiếp tục thực hiện chương trình.”
“……”
“Cho nên……” Cô chưa bao giờ cho rằng lời nói của mình sẽ có tác dụng với Chu Diễn, cho đến lúc này, lại càng như thế, nhưng cô vẫn không thể ngừng lại được, “Cho nên anh đừng tức giận, em biết nhất định anh không cam lòng, nhưng anh coi như không quen biết anh ta là được rồi, xem anh ta như là một lão già hói đầu háo sắc cho chúng ta tiền đầu tư là ổn thôi. Nghĩ như vậy, không chừng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều ……”
Trong cơn gió lạnh, Chu Diễn đứng yên lặng một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên nói: “Em không hiểu được tâm trạng của tôi.”
“……”
“Bởi vì chính tôi cũng không hiểu được.”
“?”
Chu Diễn dường như đã hạ quyết tâm không nói ra, anh mím chặt môi, biểu cảm thay đổi không ngừng. Nhưng không biết tại sao, Tri Kiều nhìn anh như thế, lại thấy rằng anh rất trẻ con.
Hai người đứng một lúc, Chu Diễn mới nói: “Tôi đưa em về.”
Tri Kiều khẽ thở dài: “Đi ăn gì trước được không, em sắp chết đói rồi..”
“……”
“Hơn nữa nói thật, em không có giờ giới nghiêm gì đó.”
Chu Diễn tươi cười thoải mái, kéo cô lên xe taxi: “Từ hôm nay trở đi sẽ có.”
Bọn họ vẫn đi ăn lẩu, ngồi trong quán ăn nóng hầm hập, Tri Kiều nhìn bộ váy bằng tơ tằm và chiếc áo khoác bằn