
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341399
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1399 lượt.
hấy.”
Ở giữa hai người vốn không có chuyện gì, bị Bạch Kỳ nói như vậy, nhất thời cảm thấy mất tự nhiên.
Phản ứng đầu tiên là Diệp Chi từ trên lưng Kỷ Lâm nhảy xuống. Bàn chân chạm vào mặt đá cẩm thạch lạnh như băng, ngay cả đây là mùa hè, cũng cực kỳ lạnh, chân của Diệp Chi cũng chỉ khẽ co rút một chút, cúi đầu trước Kỷ Lâm nhỏ giọng nói: “Cái đó…cám ơn anh, chúng ta đi nhanh đi, mặt đất hơi lạnh.”
Cô vừa nói lạnh, trong đầu Kỷ Lâm lập tức nhớ lại ngày đó đụng vào cô lúc mua băng vệ sinh. Vẫn chưa tới bảy ngày, kỳ sinh lý của cô có lẽ còn chưa có hết, cô gái những ngày này có chịu nổi lạnh hay không?
Kỷ Lâm nháy nháy mắt, cảm thấy hình như là không chịu không nổi. Lập tức nhìn Diệp Chi nói: “Không được, để tôi cõng cô, cô không sợ mặt đất có thứ dơ bẩn sao?”
“Chuyện này...” Diệp Chi có chút chần chờ, cô quả thật bị Kỷ Lâm nói có chút ghê tởm, nhưng nếu để cho anh tiếp tục cõng, lại bị Bạch Kỳ nhìn thấy một lần nữa, vậy thì thật sự có chút khó nói, hơn nữa võ đường đã gần ngay trước mắt, đã có thể thấy cửa chính rồi.
Nhưng Kỷ Lâm lại kiên trì đưa lưng ra, thậm chí tay cũng nắm lấy cổ tay của Diệp Chi, nhưng không đợi anh mở miệng nói chuyện, phía sau vang lên một giọng nói non nớt lại lạnh lẽo “Mẹ, huấn luyện viên Kỷ.”
Giọng Hoàn Tử đè nén thật thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, mấy bước liền chạy tới trước mặt Diệp Chi, giống như che chở cho con thú nhỏ, ngăn ở giữa Kỷ Lâm với Diệp Chi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kỷ Lâm.
Bất kỳ ai muốn cướp mẹ từ tay cậu đi thì đều phải chết. Bất chấp tất cả đều phải chết.
Kỷ Lâm bị bộ dáng khẩn trương này của cậu chọc cười, muốn đưa tay siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử, lại bị cậu né ra.
Hoàn Tử hừ một tiếng, đưa tay dắt Diệp Chi đi xuống lầu dưới, bắp chân nhỏ bước vừa vội vừa mau.
Diệp Chi không biết tại sao con trai lại nổi giận, chỉ có thể cầm tay nhỏ bé của cậu, dịu dàng nói: “Hôm nay sao lại muốn về nhà sớm như vậy?”
“Huấn luyện viên Bạch nói huấn luyện kết thúc rồi.” Hoàn Tử dùng hết toàn lực cầm tay Diệp Chi đi về phía trước, trả lời đâu ra đấy.
Con trai cũng đã nói như vậy, Diệp Chi cũng đành phải cùng đi theo, chỉ là đi nhưng lại kinh hồn bạt vía, chỉ sợ đã dẫm vào cái đồ dơ bẩn nào đó, chỉ có thể nhón đầu ngón chân cố gắng giữ cơ thể thăng bằng bước tới.
Từ cái góc độ này Kỷ Lâm nhìn, vừa vặn có thể nhìn thấy eo mảnh khảnh của cô mềm mại lắc lư cố gắng bước đi.
Há miệng, định gọi nhưng rốt cuộc vẫn không có gọi ra ngoài miệng được, đứng im tại chỗ một lúc lâu, tới khi ánh mắt Kỷ Lâm không thấy bóng lưng hai mẹ con nữa, lúc này mới như không có chuyện gì xảy ra trở lại võ đường.
Bạch Kỳ đang ra sức lau gương, như con thằn lằn dính trên mặt kính, đầu đầy mồ hôi, nghiêng đầu nhìn thấy Kỷ Lâm đã trở lại, bàn tay lau càng thêm nhanh, giống như là một cái máy công suất lớn.
Lúc này Kỷ Lâm không muốn gặp anh ta, anh ta làm cái gì đều cảm thấy phiền lòng, đi tới một cước đá vào cái mông của Bạch Kỳ, đôi mắt nhỏ dài lạnh lùng nói “Gan lại to lên nữa hả?”
“Không có, chưa.” Bạch Kỳ vuốt vuốt eo, vẻ mặt đau khổ nhìn Kỷ Lâm, “Tớ làm sao biết sau lưng cậu lại chính là mẹ Hoàn Tử.”
“Bạch Kỳ’’ Kỷ Lâm nhếch môi khẽ mỉm cười, “Tớ quên nói cho cậu biết bí mật này.”
Bạch Kỳ lỗ tai lập tức dựng lên, bí mật gì? Chẳng lẽ cậu ta rốt cuộc thông suốt, muốn gặp gỡ con gái rồi hả ?
“Trong khoảng thời gian này , tớ rốt cuộc phát hiện mình. . . . . .”
Phát hiện mình đối với cô gái. . . . . .
“Phát hiện mình có bàn tay chuyên trị bệnh cho người đê tiện hèn hạ.” Kỷ Lâm vừa đổi giọng, chân phải đã nhẫn tâm đá vào hông của Bạch Kỳ lần nữa.
Trong nháy mắt Bạch Kỳ kêu rên vang dội cả võ đài.
Đợi đến khi Kỷ Lâm đem Bạch Kỳ giày xéo một lần nữa, nghe Bạch Kỳ hô đau đứt quãng, lúc này mới cảm thấy hả dạ một chút.
Tuy nhiên vẫn như cũ cảm thấy rất phiền muộn, mấy ngày nay anh vất vả mới cùng đứa nhỏ quan hệ tốt thêm một chút, lần này thì tốt rồi, tất cả đều nước chảy về biển đông rồi. Hơn nữa quan trọng nhất là, Kỷ Lâm đặt tay lên trên lưng Tiểu Hắc nhẹ nhàng vuốt ve, Diệp Chi có thể hay không bởi vì Bạch Kỳ nhìn thấy mà đối với anh sinh ra ấn tượng xấu?
Nói thí dụ như hành động bất chính?
Kỷ Lâm cau mày ngồi ở trên ghế dài, không có tâm trạng đùa với Tiểu Hắc.
“Meo meo” anh không yên lòng, không cho Tiểu Hắc cong cằm lên, ngược lại chộp được cái đuôi người ta, Tiểu Hắc thấy không vui, thân thể nhỏ bé vừa động liền đem cái đuôi của mình từ trong tay Kỷ Lâm lôi ra ngoài.
“Hôm nay ngay cả ngươi cũng có ý kiến với ta.” Kỷ Lâm nhẹ nhàng nhìn cặp mắt to xanh biêng biếc Tiểu Hắc “Thì sao, con trai , cái đuôi cho cha sờ một cái cũng không được?”
Nói xong, còn cố ý đưa tay chộp cái đuôi người ta, kết quả đáp lại anh là Tiểu Hắc hung hăng ra đòn cào anh một cái.
Kỷ Lâm không cùng nó so đo, đem Tiểu Hắc thả xuống đất, để nó chơi một mình, chớp cũng không chớp, mắt nhìn trên mu bàn tay của mình có ba vết cào nhỏ, một hồi lâu mới khẽ cười một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Nuôi ngươi mà người cũng nhỏ mọn không cho ta