Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan

Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015

Lượt xem: 1341233

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1233 lượt.

ng nhất bây giờ là A Thành, đã đến lúc rồi, chúng ta phải lên đường.”
Ngu Minh tái mặt, trầm mặc chốc lát, gật đầu nói: “Được.” 






Máu Đào Và Nước Lã
Dưới chân núi Mai, tại ngôi biệt thự của Thù Thành.
Hôm nay là chủ nhật nhưng cả Liên Sơ và Thù Thành đều có công việc, không thể làm gì khác hơn là gọi Hứa Yến tới ở cùng Khê Đình.
Trong phòng bếp, Khê Đình không ngừng quấn lấy Hứa Yến: “Cô Hứa, cho cháu ra ngoài chơi một lát nha, chỉ một lát.”
Hứa Yến nói: “Dì Liên Sơ của cháu đã nói rồi, bên này ít người, không cho phép một mình chạy lung tung.. Đi, tự mình chơi ở trong sân, lát nữa cô sẽ gọi cháu vào ăn cơm.”
Giọng nói của cô đặc biệt dịu dàng, chẳng biết tại sao, nỗi sợ hãi trong lòng Khê Đình nhưu một ngọn gió nhẹ bị thổi tan. Cô bé hỏi: “Dì à, sao dì lại ở chỗ này một mình.”
“Dì…lạc đường.”
Ánh mắt Khê Đình khẽ sáng lên: “A? Lạc đường? Giống nhưu công chúa Bạch Tuyết phải không ạ?”
Người phụ nữ kia cứng họng: “…Ừ. Khê Đình, sắc trời đã tối, dì đưa cháu trở về thôi.”
Khê Đình gật đầu một cái, vừa đi vừa hỏi: “Dì à, sao dì lại biết tên của cháu ạ?”
Ngu Nhan không khỏi vô phương chống đỡ.
Khê Đình cũng không để ý, lại nói: “Lần trước có một chú cũng biết tên của cháu, có phải dì cũng là bạn của chú ấy không? Chú ấy còn dạy cháu cách nhận biết con kiến nào tướng quân đấy.”
Ngu Nhan đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm chặt cô bé: “Khê Đình…”
Trái tim bé nhỏ của Khê Đình không hiểu tại sao lại khẽ chấn động.
Lúc này, Hứa Yến vội vàng chạy tới từ đàng xa: “Khê Đình ___”
Ngu Nhan buông cô bé ra, đứng dậy.
Hứa Yến chạy tới kịp kéo Khê Đình ra khiến trách: “Đứa bé này sao lại không nghe lời như vậy, thật làm cô sợ muốn chết.” Nói xong ngồi dậy, lơ đãng quay đầu, vừa thấy gương mặt của người phụ nữ ở sau lưng, sắc mặt trắng bệch hét lên một tiếng.
Ngu Nhan vội vã quay mặt đi.
Hứa Yến cố gắng ngăn lại nhịp tim đang đập mạnh, trong ráng chiều lại nhìn thấy một gương mặt đáng sợ đến dọa người như vậy. Cô nắm tay của Khê Đình, nói: “Đi, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Khê Đình nói: “Cô Hứa, dì này bị lạc đường đấy ạ…, để cô ấy đến nhà chúng ta làm khách được không?”
Hứa Yến nắm tay Khê Đình kéo: “Trẻ con đừng nói bừa, mau, chúng ta cùng về.”
Khê Đình cố chấp, đứng bất động: “Không, để dì ấy về cùng chúng ta, nếu không buổi tối dì ấy sẽ gặp phải người xấu.”
Hứa Yến đang rối bời, Ngu Nhan lại ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Khê Đình, dịu dàng nói: “Khê Đình ngoan, nghe lời cô ấy, mau trở về đi.”
Khê Đình kinh ngạc im lặng.
Đúng lúc ấy, cách đó không xa lại vang lên một giọng nữ trong trẻo: “Khê Đình, Hứa Yến, hai người ở đó làm gì vậy?”
Khê Đình ngẩng đầu, vui mừng hét lên: “Dì Liên Sơ, dì đã về rồi.”
Lúc này, hoàng hôn phủ xuống, lá thu xào xạc, nhưng gương mặt của người phụ nữ đang tới lại khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp hệt như ánh dương mùa xuân.”
Liên Sơ đi tới nhìn thoáng qua mọi người, ánh mắt quét qua Ngu Nhan chợt hơi dừng lại, cũng không lộ ra một chút bất thường hay biến sắc nào.
Cô đưa tay vuốt ve mái tóc của Khê Đình: “Hôm nay Khê Đình có ngoan không? Có gây rắc rối cho cô Hứa không vậy?”
Khê Đình nói: “Dì Liên Sơ, dì này cũng bị lạc trong núi giống như công chúa Bạch Tuyết vậy, chúng ta dẫn dì ấy về nhà làm khách được không?”
Hứa Yến len lén liếc mắt một cái, còn công chua Bạch Tuyết nữa chứ? Không khác lão Vu Bà là mấy?
Trong mắt Liên Sơ thoáng qua một tia kinh ngạc, cũng quay đầu lại liếc Ngu Nhan.
Khê Đình giật nhẹ tay của Liên Sơ, cói lòng đầy mong đợi nhìn cô. Liê Sơ cân nhắc một lát, gật đầu cười nói: “Được, nhưng phải dì ấy đồng ý mới được.”
Khê Đình lập tức cười rộ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa hướng dương nở rộ: “Ừ, dì ấy dĩ nhiên đồng ý, dì à, dì nói có phải không?”
Cô bé quay đầu lại nhìn Ngu Nhan, Ngu Nhan không có cách nào cựu tuyệt một đôi mắt như vậy.
***
Liên Sơ cảm thấy, duyên phận giữa người với người đôi lúc thật kỳ diệu, chẳng hạn như Khê Đình, lại chẳng hạn như người phụ nữ giờ phút này đang ngồi ở ghế sô pha đối diện với Khê Đình.
Nhìn vóc dáng và vẻ ngoài của người phụ nữ này, có lẽ trước lúc bị hủy hoại nhan sắc phải là một người đẹp hiếm thấy, nhưng giờ, chỉ nhìn cô ấy thôi cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Bất quá, hình như Khê Đình lại không có cảm giác như vậy, hết sức phấn khởi lôi kéo người ta nói chuyện phiếm, không ngừng giới thiệu sách vở và những món đồ chơi của mình với cô ấy.
Có lẽ đứa bé này vẫn quá tịch mịch, mình và Thù Thành quá bận rộn, bọn họ ở đây, thanh tịnh thì có thanh tịnh, nhưng mà, đối với một đứa trẻ mà nói vẫn quá cô đơn.
Đang suy nghĩ, người phụ nữ ở đối diện đứng dậy: “Chị Bùi, cảm ơn sự tiếp đãi của chị, tôi phải cáo từ rồi.”
Trên mặt Khê Đình lộ ra vẻ thất vọng, chỉ là rốt cuộc vẫn kìm lại không nói gì.
Liên Sơ gật đầu một cái, đứng lên: “Tôi tiễn chị ra ngoài.”
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau cùng bước ra cửa, dừng bước lại. Liên Sơ cảm thấy có lẽ