XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan

Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015

Lượt xem: 1341207

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1207 lượt.

con bọn họ cùng đi."
Ngu Minh vuốt cằm nói: "Được."
Dạ Nhiên dừng bước, trong ánh mắt sâu thẳm phức tạp có gì đó chợt lóe lên, thoáng qua rồi biến mất.
Hắn quay đầu lại: "A Minh, ngày mai anh sẽ rời đi, trước lúc đi sẽ tự mình sắp xếp mọi thứ cho Ngu Nhan và Khê Đình thật tốt, cậu không được quấy rầy họ, anh sẽ phái A Vệ trông chừng."
Sắc mặt Ngu Minh lập tức trở nên tái xanh.
Dạ Nhiên ngầm thở dài, sắc mặt âm trầm, im lặng rời đi.
***
Ngu Nhan nằm trên giường, suy nghĩ rối ren, làm cách nào cũng không ngủ được, ngược lại Khê Đình nằm bên cạnh lại ngủ rất ngon. Cô lại ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn an tĩnh của Khê Đình một cái, thở dài, đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.
Trong nháy mắt đóng cửa lại, cô hoảng sợ hai mắt trợn to: trong gương hiện ra bóng dáng của một người đàn ông.
Cô vừa há miệng liền bị hắn che lại thật chặt.
Tay hắn thu lại, đột nhiên đem cô ôm chặt vào trong ngực mình, cúi đầu hôn lên cần cổ xinh đẹp động lòng người của cô, cô ra sức giãy giụa, cổ họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. Hắn ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: "Kêu đi, kêu lớn tiếng lên, đánh thức Khê Đình dậy, gọi anh tới, để anh ấy bắn một phát giết chết em."
Cô bất động, nươc mắt bất lực lại không tình nguyện chậm rãi chảy xuống từ đôi mắt xinh đẹp.
Ngu Minh khẽ thở dài, kéo váy của cô ra: "Em biết rõ chị không bỏ được, chị, trên thế giới này chỉ có chị là hiểu em nhất."
Ngón tay thon dài sạch sẽ ma xát nụ hoa mềm mại tuyết trắng đang ưỡn thẳng của cô, đùa giỡn nhụy hoa xinh đẹp, chiếc gương sáng soi rõ cảnh tượng xấu hổ tà ác này. Ngu minh thở dài, nhỏ giọng nói: "Chị, chị xem, thật đẹp. Chúng ta vốn dĩ nên ở chung một chỗ, chẳng phải sao?"
Tay của hắn trượt xuống dưới...
Ngu Nhan run rẩy nhắm mắt lại.
***
Ngày hôm sau, Thù Thành về đến nhà khi trời đã sáng.
Liên Sơ lập tức nhảy dựng từ ghế sô pha: "Thù Thành, tình hình thế nào?"
Thù Thành lắc đầu.
Liên Sơ nhìn thấy sắc mặt của anh, trong lòng trầm xuống, đi tới dịu dàng nói: "Đừng quá lo lắng, dù thế nào bọn họ nhất định cũng phải lọ diện, cẩn thận sắp xếp lại nhất định sẽ tìm được manh mối."
Thù Thành gật đầu: "Đúng vậy, tuy Dạ Nhiên cố tình tạo ra một vụ tai nạn giả, bất quá, anh co cảm giác bọn họ đã chạy đến thành phố N."
"Thành phố N?"
"Đúng vậy, theo điều tra tính toán thời gian xuất hiện của bọn họ, vừa đúng thành phố N cũng nằm trong phạm vi thích hợp. Hơn nữa, đường ven biển của thành phố N rất dài, lẩn trốn hay vượt biên đều rất dễ dàng. Hôm nay anh định cùng nhóm của Viên Ngạn tới thành phố N một chuyến tự mình xem xét một chút."
Liên Sơ gật đầu một cái, mặc dù tài nguyên mạng của cảnh sát rất đầy đủ bất quá, muốn điều tra phạm vi rộng như vậy cũng phải tốn rất nhiều thời gian và công sức. Cô do dự một lát, nói: "Thù Thành, em cảm thấy, anh nên nói chuyện này với mẹ một chút."
Thù Thành kinh ngạc: "Mẹ anh?"
"Ừ, em cảm thấy chuyện này mẹ nên biết. Hơn nữa bà ấy và cha anh dù sao cũng từng là vợ chồng, không chừng bà ấy còn đặc biệt hiểu rõ ông ấy cũng nên."
Thù Thành khẽ nhíu mày lại, có khả năng sao? Con nuôi sống cùng hai chục năm cũng không tìm được tung tích của Nhiếp Bá Khôn, như cha mẹ anh, có tận 30 năm không hề gặp mặt, đoạn tuyệt mọi thứ liên quan tới cả hai người. Liệu bà có biết hành tung của ông ấy?
Rốt cuộc, Thù Thành vẫn quyết định gọi cho mẹ mình.
Sau khi nghe kể lại toàn bộ, Triệu Thù trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức anh cũng cho rằng dây điện thoại bị hỏng.
Lại nghe, bà ở đầu kia điện thoại hỏi nhẹ giọng hỏi lại một câu: "Thành phố N?"
"Vâng ạ."
"....Đó là quê cũ của mẹ và ông ấy." 






Dụ Bắt
“Có lẽ ông ấy ở lại nhà cũ của cụ ngoại con, cha con cực kỳ kính trọng ông ấy. Lúc mẹ còn nhỏ đã từng ở đó cùng ông ngoại mấy năm, sau đó nó bị nhà nước tịch thu lại.. Mấy năm trước, qua báo chí, mẹ biết được chỗ đó đã được một người không tiết lộ thân phận mua lại…Người đó có lẽ là cha con…”
Chuyện sau đó tiến triển rất nhanh, địa chỉ khu nhà, tình trạng hiện thời, người mua lại nhanh chóng được điều tra rõ. Người mua là một người Hongkong, thân phận thần bí, tình huống cụ thể vẫn phải chờ thêm một bước điều tra nữa.
Cùng lúc đó, cảnh sát đại phương của thành phố N đã lặng lẽ tập hợp chờ lệnh.
Thù Thành cũng phải lên đường.
Anh quả quyết gỡ bàn tay của cô ra, bình tĩnh nói: “Không được, em không thể đi.”
“Thù…”
“Liên Sơ, anh là một người đàn ông, có một số việc phải làm, chẳng hạn cứu cha của anh; có một số việc không thể làm, chẳng hạn như đặt vợ mình vào trong tình cảnh nguy hiểm. Liên Sơ, anh hiểu rõ em, đến đó, em không chỉ núp một bên để xem, em nhất định sẽ cùng anh xông vào chỗ nguy hiểm nhất. Thế không được, Liên Sơ, anh không đồng ý.”
Liên Sơ nhìn anh, kinh ngạc nói không nên lời, chỉ cố nén những giọt nước mắt đảo quanh khóe mắt.
Thù Thành còn muốn nói rất nhiều, nhưng lại không có thời gian. Anh cúi đầu chạm nhẹ vào trán cô, im lặng nhớ kĩ hơi thở trên mái tóc của cô: