80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Tác giả: Phong Diệp Lưu Đan

Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015

Lượt xem: 1341164

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1164 lượt.

xe này có một quả bom đã được hẹn giờ, Liên Sơ, thử đoán xem nó được dùng để làm gì?"
Gương mặt Liên Sơ biến sắc, dừng một lát nói: "Che dấu hành tung, hủy xe không để lại dấu vết."
Dạ Nhiên bật cười ha hả: "Người phụ nữ thông minh! Cô biết rõ đó là dùng khi cảnh sát đuổi tới, đồng quy vu tận đúng không?!"
Nói xong, chiếc xe như một mũi tên rời cung lao vút ra ngoài.
Nhóm cảnh sát ở đối diện nhìn thấy chạy như bay tới, cũng cảnh giác hơn.
Tiếp đó, bố trí chướng ngại vật, vượt qua ải, truy kích, bắn nhau. Cuối cùng chiếc xe kia bỏ chạy thục mạng bị trúng bình xăng nổ ầm ầm.
Liên Sơ nhìn theo ánh lửa sáng rực ngày càng mơ hồ, chỉ im lặng.
Đọt nhiên, ngón tay chạm phải quần áo, bên trong hình như có vật lạ.
Cô lấy ra, bên trong là một chiếc máy ghi âm bằng kim loạn. Vậy chắc là hắn mới thừa dịp cô chưa chuẩn bị lén bỏ vào.
Mở ra, chỉ có một đoạn ghi âm.
___ "Yêu anh không? Liên Sơ, có yêu anh không?"
___ "Đúng vậy, đúng vậy, em yêu anh."
***
Tình yêu của tôi không phải là dạ oanh.
___ Bùi Đa Phỉ.
Tình yêu của tôi không phải là một con dạ oanh.
Từ trong tiếng hót trong veo mà thức tỉnh.
Từ trong tiếng hót trong veo mà thức tỉnh
Nhờ nụ hôn của ánh mặt trời mà phồn hoa trên mặt đất.
Nó hót lên tiếng ca mỹ diệu.
Tình yêu của tôi không phải là khu vườn khả ái.
Có chim bồ câu trắng chao lượn trên mặt hồ phẳng lặng.
Hướng về phía ánh trắng sáng chiếu rọi vào trong nước.
Chiếc cổ trắng như tuyết của nó cũng gật đầu.
Tình yêu của tôi không phải ngôi nhà hạnh phúc.
Như một vườn hoa, tràn ngập hòa bình.
Trong đó là hạnh phúc tựa như có mẹ
Sinh ra tiên nữ, xinh đẹp hân hoan.
Tinh yêu của tôi không phải là một khu rừng rậm.
Trong đó là ghen tỵ, giống như cường đạo.
Trên tay của nó cầm kiếm: là tuyệt vọng
Mỗi một vết đâm đều là cái chết tàn khốc. 






Quá Khứ
Liên Sơ vội vàng chạy một mạch đến thẳng cửa phòng mổ của bênh viện, tín hiệu “Đang phẫu thuật” trên bảng điện tử ở cửa phòng mổ vẫn đang bật sáng.
Rất nhiều người im lặng chờ đợi trước cửa và hành lang dài, Liên Sơ liếc mắt đã thấy mẹ của Thù Thành, Triệu Thù. Cô bình tĩnh đi tới, hỏi: “Mẹ, Thù Thành thế nào rồi?”
Triệu Thù ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Họ từng có quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất hòa thuận nhưng bởi vì sự việc mấy năm trước mà Triệu Thù vẫn lạnh nhạt xa cách với cô.
Sau một hồi lâu, Liên Sơ mới hỏi: “Ông nói là…Thù Thành sẽ thành người sống cuộc sống thực vật.”
“Bây giờ còn chưa nói trước được. Thông thường, người bệnh bị tổn thương não bộ hôn mê từ ba đến năm tháng cũng không ít người có ít cơ hội thức tỉnh, nhưng mà, nếu vượt qua sáu tháng thì lại rất ít cơ hội, khi đó rất có khả năng sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu, cũng chính là cái mà mọi người vẫn nói, người sống đời sống thực vật.”
***
Ba người đứng trong phòng bệnh của Thù Thành im lặng kinh ngạc, những người đến thăm hỏi trước đó cũng tạm thời bị Nhiếp Bá Khôn bảo thư kí ngăn lại.
Trầm mặc hồi lâu, Liên Sơ đi tới trước giường bệnh của Thù Thành lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú khôi ngô của anh, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, Thù Thành nhất định sẽ tỉnh lại, chúng ta để cho anh ấy tạm thời nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Chồng của cô vẫn à biển cả bao dung cô, thay cô che mưa chắn gió.
Thời gian dài như vậy cũng có chút mệt nhỉ?
___Được rồi, Thù Thành, lần này đến lượt em chăm sóc anh. Chỉ là, thân ái, xin đừng khiến chúng ta phải đợi quá lâu.
Nhiếp Bá Khôn dần dần khôi phục lại như cũ từ trong mờ mịt vô cảm, trái tim như bị ngàn vạn rễ cây xoắn vào đau nhói.
Ông vừa gặp lại con trai của mình, ngay sau đó lại nhận được tin tức có khả năng bị mất đi vĩnh viễn.
Ông tìm vợ mất ba mươi năm, bây giờ bà ấy đã “chết mà sống lại” đứng trước mặt ông nhưng ông lại khó có thể cảm thấy dù chỉ một chút vui mừng.
Trước đó, ông đã điều tra tư liệu về Thù Thành: cha đẻ “mất sớm”, mẹ tái giá…
Thì ra mình canh cánh trong lòng ba mươi năm, nhưng ở trong lòng bà ấy lại rất ngắn ngủi, không đáng giá để nhắc tới.
Những chuyện này nên oán trách ai?! Sự phẫn hận đầy ắp ép chặt ông khiến ông gần như muốn giết người.
Nhìn thấy Liên Sơ đứng trước giường bệnh nức nở cười nói, hận ý trong lòng ông đột nhiên giống như núi lửa phùn trào: người phụ nữ bề ngoài thùy mị lại hư tình giả ý này. Chính cô ta đã hại mình và con trai đến mức phụ tử tương tàn! Chính cô ta đã khiến A Thành cũng cảm nhận được nỗi thống khổ và sỉ nhục nhất của một người đàn ông giống như mình.
Nhiếp Bá Khôn đột nhiên tiến lên một bước gạt bàn tay đang nắm chặt tay Thù Thành của Liên Sơ: “Đủ rồi, đừng có ở đây giả mù sa mưa nói ‘không sao’ nữa. Hừ, đâu chỉ là không sao! Trong lòng cô phải rất vui mừng mới đúng?! Nghĩ rằng con trai của tôi gặp chuyện không may thì cô có thể danh chính ngôn thuận chiếm đoạt công ty Sở Thịnh à? Cô có thể vừa tìm một đám nhân tình phong lưu khoái hoạt, lại có thể thoải mái vui vẻ l