
Tác giả: Hồng Phi Nhan
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 134814
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/814 lượt.
của tiên sinh và Ninh tiểu thư hay không, cho nên không ngăn cản." Thuộc hạ thành thật trả lời.
Ánh mắt của Tập Bác Niên tối xuống, thì ra là Ninh Ngữ Yên làm, bụng dạ người phụ nữ này thật nham hiểm, cô ta sợ đứa bé của Mặc Tiểu Tịch uy hiếp đến địa vị của cô ta cho nên ôm đứa bé đi, sau đó giết chết sao?
Đầu óc của anh đột nhiên choáng váng.
"Mau đi điều tra xem tiểu Vân ôm đứa bé đi đâu, lập tức đi ngay." Tập Bác Niên gầm nhẹ, trong lòng cuồn cuộn lên một ngọn lửa.
"Vâng!" Thuộc hạ nhanh chóng rời đi.
Sáng ngày thứ hai, vẫn không có tin tức của đứa bé.
Nếu Tập Bác Niên không bị ép tới đường cùng thì anh sẽ không vạch mặt Ninh Ngữ Yên, nhưng đó là con của anh, vừa sinh ra đã bị người ta hại chết, sao anh có thể bình tĩnh.
Lúc anh đang muốn ngải bài với Ninh Ngữ Yên, ép cô ta nói ra chỗ của đứa bé thì thuộc hạ gọi đến nói phát hiện một chuyện quan trọng.
Tìm một đêm không có kết quả, mấy người họ không biết nên báo cáo với Tập Bác Niên thế nào cho tốt, không ngờ nhìn thấy bác sĩ phụ khoa trên hành lang khiến cho lòng của bọn họ sáng lên!
Bởi vì người này giống như người bác sĩ hôm qua đã đỡ đẻ cho Mặc Tiểu Tịch, chắc chắn cô ta biết đứa bé ở đâu.
"Bác sĩ, đứa bé của người phụ nữ có thai trên bãi cỏ hôm qua đâu?" Tập Bác Niên nhẫn nại hỏi.
"Tiên sinh, tôi không biết ngài đang nói gì, hôm qua tôi được nghỉ, cả ngày đều ở nhà." Bác sĩ ra vẻ bình tĩnh nói.
"Ninh Ngữ Yên cho cô bao nhiêu tiền làm chuyện này, tôi cho cô gấp mười lần." Tập Bác Niên không muốn quanh co với cô ta.
Bác sĩ do dự: "Tôi...tôi thật sự không biết." Vì tiền mà đã làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, trong lòng cô ta không khỏi chột dạ và bất an.
"Cô có tin tôi đến cục cảnh sát tố giác không, cô bắt cóc trẻ em, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, quậy lớn chuyện thật sự không có lợi đối với cô, cô nên suy nghĩ lại đi." Tập Bác Niên lạnh lùng uy hiếp.
Cô biến mất!
Vô tình gặp lại bên ngoài nhà hàng!
Mặc Tiểu Tịch bưng đồ ăn đặt lên bàn, xoay người rời đi.
Cổ tay bị một bàn tay to nắm lấy, Mặc Tiểu Tịch vùng vẫy, quay đầu lại và lạnh lùng nói:"Xin buông tay."
Cặp mắt to của anh Huy nhìn tới nhìn lui trên mặt của Mặc Tiểu Tịch, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên: "Dáng dấp không tệ, muốn bao nhiêu tiền, nói giá đi, đêm nay đi theo tôi."
Tiền! cô còn nhớ mình đã từng bị bán, cũng từng bị mua, nhưng mặt của những người đó đã trở nên mơ hồ, cô từng cố gắng quên đi mọi thứ.
Nhưng một câu nói vô ý của anh ta lại dễ dàng vạch ra miệng vết thương của cô.
Xe lái rất lâu mới ra khỏi cái xó cũ kỹ bị người ta quên lãng.
Dương Cảnh Huy chạy một vòng, cuối cùng tìm được một nhà hàng Tây còn mở, anh ta dừng xe lại trước cửa nhà hàng Pháp: "Đây là nhà hàng nước ngoài, chúng ta cũng học theo những người lịch sự nho nhã đến ăn cơm Tây được không, hôm nay tôi thắng tiền,
coi như thưởng cho em."
Mặc Tiểu Tịch bị anh ta kéo xuống xe, đi về phía nhà hàng, sức lực của anh ta rất lớn, cô căn bản không tránh được.
Bọn họ đang định kéo cửa, đúng lúc bên trong có người đi ra.
Ba người thiếu chút nữa đụng vào nhau.
Người đàn ông từ bên trong đi ra không dam tin trợn to mắt: “Tiểu Tịch...”
Mặc Tiểu Tịch nhìn người đàn ông lộng lẫy trước mắt, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, Thiên Dã! Là Thiên Dã, không ngờ còn có thể nhìn thấy anh!
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn, cơ thể không khỏi lùi về sau hai bước.
“Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc 2 năm nay em đi đâu?” Thiên Dã nắm lấy vai cô, không đếm xỉa tới người đàn ông bên cạnh, hai năm nay, anh không ngừng đi tìm cô, mặc dù liên tục thất vọng trở về, nhưng anh sẽ không buông tay!
Mà lúc này, cô đang đứng sờ sờ trước mặt anh.
Thật quá tốt!
“Thiên Dã, anh có thể báo cảnh sát giúp em bắt người đàn ông này không?” Mặc Tiểu Tịch liếc về phía Dương Cảnh Huy.
“Này... Tôi thật sự có lòng tốt mời em ăn cơm Tây, nhưng nhìn thấy người đàn ông này thì em đã trở mặt, người phụ nữ này, cái con bà nó thích tên “mặt trắng”. Dương Cảnh Huy mắng.
Thiên Dã cau mày, mắt sáng như đuốc: “Tiên sinh, nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”
“Được, được, được, thả, tôi thả được chưa?” Nơi này không phải địa bàn của anh ta, không nên rước lấy thiệt thòi trước mắt, Dương Cảnh Huy buông Mặc Tiểu Tịch ra: “Cô gái, sau này sẽ gặp lai.”
Dương Cảnh Huy lái xê bỏ đi, Thiên Dã vẫn nắm chặt như cũ, giống như vừa buông aty, mọi thứ sẽ trở thành giấc mộng, anh đã nằm mộng rất nhiều lần, mơ rất nhiều cảnh tượng.
“Thiên Dã, anh làm em đau quá.” Mặc Tiểu Tịch vặn vẹo bả vai.
Lúc này Thiên Dã mới buông cô ra: “Bây giờ em đang ở đâu? Mấy năm nay em và đứa bé sống thế nào?”
Đứa bé!!
Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch lại hiện lên sự đau đớn: “Em muốn đi toilet, trong đây có không?” Cô chỉ vào nhà hàng Tây, lãng tránh câu hỏi của anh.
“Có, anh đưa em đi.” Thiên Dã dẫn cô đi vào nhà hàng: “Đúng lúc hom nay phải quay một cảnh cầu hôn ở nhà hàng cho nen mới mượn chổ,