Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Tác giả: Hồng Phi Nhan

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 134815

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/815 lượt.

òn có mùi thơm trên người của Thiên Dã, kết hợp lại với nhau càng thêm khó ngửi.
“Bọn họ đi rồi, chúng ta ra ngoài thôi.” Thiên Dã nói.
“Không được, bây giờ ra ngoài nói không chừng sẽ gặp lại, ở đây một lúc đi.” Mặc Tiểu Tịch sợ lát nữa bọn họ sẽ trở lại đường cũ.
Thiên Dã không lên tiếng nữa, mặc dù nơi này không sạch sẽ, nhưng có thể ở chung một chỗ với cô, anh đột nhiên cảm thấy trốn trong thùng rác cũng là một chuyện rất lãng mạn.
Một lúc lâu, sau khi xác định bên ngoài không còn tiếng động, Mặc Tiểu Tịch mới kéo Thiên Dã ra, trở về nhà trọ của cô.
“Tiểu Tịch, về sống với anh đi, em muốn sao cũng được.” Thiên Dã nắm lấy vai cô, nhìn cô thật sâu.
“Anh cần gì phải làm vậy, em muốn sống một mình, anh không thể thành toàn cho em sao?” Mặc Tiểu Tịch rủ mắt xuống, ánh đèn lờ mờ phản chiếu ra một bóng râm bên sườn mặt cô.
“Không được! Yêu cầu của anh cũng không sao, sống với anh, bất luận em muốn ngẩn người, hay đi ngủ gì cũng được, sống với anh để anh có thể nhìn thấy em, biết em còn sống, mà không cần lo lắng mỗi ngày, anh nhất định phải dẫn em rời khỏi đây.” Thiên Dã kiên định nói
Mặc Tiểu Tịch nghiêng đầu, nhìn người đàn ông có tính tình hơi chút trẻ và cố chấp này, im lặng một lúc.
Sau đó nói:” Được!”
Thiên Dã mỉm cười, nụ cười không vui vẻ, nhẹ nhàng ôm lấy cô:” Ở bên cạnh anh, em có thể sống tùy theo ý mình, anh bảo đảm sẽ không can dự vào chuyện của em.”
Bình minh!
Chúng ta sẽ nói lời tạm biệt với ngày hôm qua, nhưng hôm qua của hôm qua lại bén rễ ở trong đầu, giống như một quả boom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho cô thịt nát xương tan, tùy tiện chấp vá linh hồn, sống lại rồi bị hủy diệt, cứ như vậy mà quanh đi quẩn lại.
Thiên Dã dẫn cô đến chỗ của mình, một căn hộ vô cùng xa hoa và đắt tiền, anh ở trên tầng cao nhất, lúc rảnh rỗi có thể nằm ở trên giường ngắm sao.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Mặc Tiểu Tịch khi lần đầu tiên bước vào thế giới của Thiên Dã.
Thế giới của anh vô cùng gọn gàng và tráng lệ, ánh sáng lung linh, cô giống như một kẻ ăn mày bước vào thế giới của hoàng tử.
Trên tường treo một số tranh ảnh, lấy màu trắng làm chủ đạo,còn có một chút màu xanh vô cùng hợp với cá tính của Thiên Dã, trong tất cả màu sắc, chỉ có màu đen là không hợp với anh.
Dáng vẻ vui mừng của Thiên Dã giống như một đứa trẻ, đẩy cô vào trong phòng:” Vào đi, đây là phòng của em, nếu không thích thì nói cho anh biết, anh có thể sửa lại.”
“Không cần, rất tốt.” So với sự vui mừng của Thiên Dã thì Mặc Tiểu Tịch lại vô cùng thản nhiên.
“Được! Em đói bụng chưa, anh đi nấu cơm cho em ăn, em muốn ăn gì?”
“Có mì ăn liền không?”
Thiên Dã nhớ đến những thùng mì ăn liền trong nhà trọ thì lòng vô cùng đau đớn, vận mệnh bi thảm đã hủy hoại cô trở thành như vậy.
Anh giả vờ nở nụ cười thoải mái:” Mì ăn liền à! Trong nhà không có, để anh đi mua, em nghỉ ngơi một chút đi, anh sẽ trở về rất nhanh.” Anh biết lúc này có miễn cưỡng cô cũng vô dụng, mọi chuyện phải từ từ.
Mặc Tiểu Tịch ngồi ở phòng khách sạch sẽ thoải mái, Thiên Dã đi ra ngoài, nhưng mới một lúc, cửa chính lại truyền đến tiếng động.
Một đôi giày cao gót mũi nhọn bước từ ngoài cửa vào, sau đó là một người phụ nữ mặc đồ công sở màu xám tro.
Mặc Tiểu Tịch quay đầu lại, còn nghĩ thầm sao lại đi mua nhanh như vậy, nghe thấy tiếng giày cao gót, cô biết mình đã nghĩ sai.
Tô Lộ Di nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch ngồi trong phòng khách, đôi mắt lập tức mở to, cau mày, đột nhiên sắc bén.
Gặp lại Tập Bác Niên!



Nhớ lại từng chút lúc sinh đứa bé, cảm thấy có gì đó không đúng!


"Tôi không điên, có lẽ sự nghiệp và địa vị đối với cô rất quan trọng, nhưng thứ quan trọng nhất trong sinh mạng của tôi chỉ có Mặc Tiểu Tịch." Thiên Dã nghiêm túc nhìn cô ta.
Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch tràn đầy ấm áp, giống như có người dùng nước ấm tưới lên cơ thể cô, sự cảm động này rất quen thuộc.
Tô Lô Di không nói lời nào, lúc anh nói câu quan trọng nhất trong sinh mạng của anh đã hoàn toàn đánh bại cô ta.
Cô ta không thể để mặc anh vứt bỏ cuộc sống nghệ thuật đang trên đà phát triển, đây không chỉ là tâm huyết của anh, mà cũng là của cô ta.
Tuy cô ta không biết Mặc Tiểu Tịch này có đức hạnh gì mà có khả năng khiến cô Thiên Dã cam tâm vứt bỏ tất cả, nhưng đã hợp tác nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cô cũng hiểu được anh, ánh mắt không dừng lại trên mặt của nữ ngôi sao nào quá hai mươi giây, mặc kệ xấu hay đệp, anh chưa bao giờ biểu hiện thích hay là ghét, thay vì nói anh ôn hoà, không bằng nói anh lạnh lùng, trong lòng anh không chứa đựng được người khác, nhưng một khi đã đi vào thì sẽ không thấy ra được.
"Không phải em nói muốn ăn mì sao? Anh đi nấu cho em ăn, em xem TV đi, rất nhanh sẽ có." Thiên Dã đứng dậy đi nấu mì, bỏ trứng gà, rau xanh và thịt bò vào trong.
Anh bưng đến trước
cô, đưa đũa cho cô: “Đến đây, ăn thử xem.”
Mặc Tiểu Tịch xới mì lên ăn từng chút một, cô cảm thấy bát mì này có hương vị vô cùng ấm áp. Trút vào rất nhiều sự qu


Ring ring