
Tác giả: Hồng Phi Nhan
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 134743
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/743 lượt.
.” Cảnh sát hình sự lặp lại lần nữa.
Tập Bác Niên lập tức dùng điện thoại tìm bản đồ của khu vực đó, gần đó nhất là hai bệnh viện, trong đó có một bệnh viện là chỗ của Ninh Ngữ Yên, đây được xem là trùng hợp sao?
“Thật xin lỗi, có một việc, tôi muốn đi xác định một chút, đội trưởng Hoàng, chúng ta giữ vững liên lạc.” Tập Bác Niên đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Phải nói, người này, anh thật sự không thể tưởng tượng được! Hơn nữa cũng là người thứ nhất bị loại bỏ ra ngoài.
Anh vội vàng lái xe đến bệnh viện, gọi vào dãy số trong danh bạ, đã tắt máy, không thể nào gọi được.
Đến bệnh viện, anh đi thẳng đến phòng bệnh của Ninh Ngữ Yên, cửa đóng, anh đưa tay di chuyển tay cầm của cánh cửa, quay về phía mở khóa cửa.
Đôi mắt của Tập Bác Niên lập tức nheo lại, nâng tay gõ cửa:”Mở cửa ra, có nghe không, nếu không tôi đá cửa, mở cửa.”
Y tá nghe thấy tiếng, chạy lại:”tập tiên sinh, ngài đừng tức giận , sao lại như vậy, sao cửa lại khóa, ngài chờ một chút, tôi có chìa khóa, tôi sẽ mở ra.”
Lúc y tá muốn lấy chìa khóa mở cửa thì cửa mở ra.
Tiểu Vân đứng cạnh cửa, lễ phép nói với Tập Bác Niên:”Tiên sinh, ngài đến rồi sao, vừa rồi tôi đang lau người cho tiểu thư, cho nên tôi khóa cửa lại, tôi không biết ngài sẽ tới.”
Tập Bác Niên liếc nhìn cô ta một cái, lập tức đi vào phòng, Ninh Ngữ Yên vẫn nằm trên giường, môi trắng bệch, không có dấu hiệu tỉnh lại, trên mặt đất đặt một thau nước rửa mặt, còn bốc hơi nóng, giống như chứng minh, những gì Tiểu Vân nói là thật, trong phòng rất sạch sẽ, đồ dùng để vô cùng chỉnh tề.
Anh đi tới bên giường của Ninh Ngữ Yên, lấy tay vén chăn lên.
“Tiên sinh, đừng…” Tiểu Vân nhào tới ngăn cản anh:”Tiểu thư còn chưa mặc quần áo, ngài đã muốn ky hôn với cô ấy, xin đừng làm như vậy, tuy tôi chỉ là một người giúp việc nhưng cũng biết những chuyện thường tình.”
“Hay cho một người giúp việc biết những chuyện thường tình, tôi thấy lá gan của cô cũng không nên lớn hơn tôi, tránh ra.”Sắc mặt của Tập Bác Niên tối sầm, sắc bén hét lên.
“tiên sinh, nhà họ Ninh có ân với tôi, lúc lão gia trở về Đài Loan đã dặn đi dặn lại bảo tôi chăm sóc tốt cho tiểu thư, nên tôi không thể tránh ra.” Tiểu Vân cúi đầu, ánh mắt kiên quyết.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!
Đuổi theo xe trên đường lớn!
Garage!
Trong phút chốc, anh chạy như bay ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy có một chiếc xe chạy cực nhanh từ trong garage ra, gào thét vượt qua trước mặt anh.
Tập Bác Niên lập tức lái xe đuổi theo, mẹ nó, bọn họ đến lúc nào, sao không có ai báo cho anh biết, để bọn họ ở trong mắt của anh chạy trốn.
Bên bệnh viện, cảnh sát tới bệnh viện, lúc xông vào phòng, bên trong đã không còn ai, bọn họ lập tức đuổi ra ngoài, hỏi y tá trước quầy tiếp tân là bệnh nhân trong phòng bệnh đâu, tất cả đều ngây ngốc, một người đang hôn mê, sao có thể biến mất không lý do.
Các y tá cố gắng nhớ lại, ban ngày người ra vào rất nhiều, xuất viện, nằm viện, đến thăm bệnh, đủ thứ người, sao có thể nhớ được nhiều như vậy.
Là cô nghe lầm, hay cô ta đã tỉnh lại từ sớm, sau đó mượn chuyện hôn mê để nguỵ trang, lén bắt cóc cô và Hàn Hàn.
Tất cả mọi chuyện, đột nhiên nối liền thành một đường thẳng trong đầu cô, tất cả đã rõ ràng, cô ta thật sự quá đáng sợ, quá đáng sợ.
Thừa lúc bọn họ cho rằng cô không thể cựa quậy, Mặc Tiểu Tịch mạnh mẽ vùng khỏi dây thừng, kéo bịt mắt và keo dán trên miệng ra.
Sau khi cô thấy được ánh sáng, lúc nhìn thấy người đầu tiên, cô sợ hãi kêu lên: “Ninh Ngữ Yên, đúng là cô, cô đã tỉnh.” Khi cô nhìn thấy trong tay cô ta ôm một đứa bé, cô la lớn: “Hàn Hàn, cô đã làm gì Hàn Hàn.”
“Đương nhiên tôi đã tỉnh, đồ tiện nhân như cô cũng đã tỉnh, tôi sẽ không thể cô được như ý, tôi muốn đưa cô đi chết, để đồ tiện nhân như cô mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.” Ninh Ngữ Yên cười ác độc.
“Cô điên rồi, cô thật sự điên rồi.” Lần đầu tiên Mặc Tiểu Tịch cảm thấy sợ hãi cực độ: “Cô cứ nhằm vào tôi, tại sao phải cuốn lấy Hàn Hàn của tôi vào, còn nữa, cô cho thằng bé uống cái gì, tại sao nó lại ngủ như vậy.”
Thấy Hàn Hàn vẫn không nhúc nhích, Mặc Tiểu Tịch vô cùng lo lắng, ra tay cướp lấy, lại bị Ninh Ngữ Yên đẩy ngã, không biết tại sao, cô không có một chút sức lực.
“Hừ, đừng chống cự, chỉ chịu khổ nhiều thêm thôi, không phải tôi cuốn Hàn Hàn vào, là cô bắt buộc tôi phải cuốn nó vào, đợi lát nữa sẽ còn nhìn thấy màn kịch vui nhất.” Ninh Ngữ Yên cười xảo quyệt, ôm Hàn Hàn chặt hơn.
Lúc Tập Bác Niên nhìn thấy cô ta ngã từ trên lầu xuống cũng không liếc nhìn cô ta một cái, anh bởi vì người phụ nữ này, đối đầu với nhà họ Ninh, tất cả những việc đó, khiến cho cô ta hoàn toàn nổi điên.
Cho nên sau khi cô ta tỉnh lại, tiếp tục giả vờ hôn mê, âm thầm tìm hết mọi cách, cô ta đã không còn quan tâm đến sống chết của mình, đi tới bước này, cô ta muốn Mặc Tiểu Tịch chết, vì mục đích này, cô ta không tiếc bất cứ thứ gì.
“Tiểu thư, đằng trước có xe cảnh sát, bây giờ làm sao..” Tiểu Vân liếc mắt nhìn xung qu