
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1342582
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2582 lượt.
low là một hiệu ứng sử dụng trong kỹ thuật 3D.
Lẽ nào anh ta là một trong những người có khả năng đó?
Đúng lúc này, bàn tay của người đàn ông đột nhiên dừng lại trên trán tôi. Tôi không biết anh ta muốn làm gì. Vừa ngẩng đầu, tôi liền chạm phải ánh mắt u tối và lạnh lẽo của anh ta, ánh mắt nhìn tôi chăm chú.
Tim tôi đập thình thịch.
Sau đó, anh ta cúi xuống hôn tôi.
Một hơi thở xa lạ mà quen thuộc mát lạnh xộc vào khoang miệng của tôi. Đầu lưỡi mạnh mẽ của anh ta tách bờ môi tôi. Trái ngược với dung mạo nho nhã, động tác liếm mút của anh ta tương đối hung bạo. Đầu lưỡi của anh ta cuốn chặt lấy đầu lưỡi tôi không rời. Tôi ra sức lắc đầu né tránh nhưng anh ta ép đầu tôi vào bờ tường, khiến tôi không thể nhúc nhích. Tôi lại không dám cắn anh ta, sợ chọc giận anh ta.
Người đàn ông hôn mỗi lúc một sâu hơn, anh ta dùng sức khiến tôi nghẹt thở, thân thể bỗng dưng phát sốt. Sau đó, anh ta đè cả người vào người tôi. Tôi bị anh ta ôm chặt trong lòng, toàn thân dính vào người anh ta. Cảm thấy một vật vừa cứng vừa nóng thúc vào bụng dưới tôi, tôi liền cứng đờ người.
Thế nhưng anh ta chỉ hôn tôi mà không có động tác tiếp theo.
Một lúc lâu sau, anh ta mới buông lỏng người tôi. Gương mặt anh ta vẫn kề sát mặt tôi, ánh mắt vốn bình thản lúc này thẫm lại. Dù không có kinh nghiệm về chuyện yêu đương, tôi cũng có thể nhìn ra dục vọng đang dâng trào trong đáy mắt anh ta.
“Hãy yên phận làm người phụ nữ của tôi, đừng gây thêm phiền phức nữa.” Anh ta cất giọng trầm khàn, ngữ khí có phần ngạo mạn.
Tôi vẫn đang thở hổn hển, có lẽ bởi vì vừa rồi thiếu dưỡng khí nên đầu óc choáng váng. Cũng có lẽ vì cảm giác nhục nhã, sợ hãi, chán ghét, bất lực... dội tới cùng một lúc, khiến tôi không thở nổi.
Nghe anh ta nói vậy, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi không thể giữ thái độ im lặng, mặc dù tôi biết chắc chắn anh ta sẽ không nghe lời tôi.
Tôi nhìn vào mắt anh ta, chậm rãi nói từng từ một: “Tôi biết, trước đây anh làm chuyện đó với tôi là vì bất đắc dĩ, anh có nỗi khổ riêng. Còn bây giờ anh cưới tôi, chỉ vì thói quen chung thủy của tộc thú mà thôi.”
Đáy mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng anh ta vẫn không lên tiếng.
Tôi tiếp tục mở miệng: “Liệu anh có từng nghĩ, chung thủy phải dưới tiền đề tình yêu mới có ý nghĩa. Chắc anh không cần sự chung thủy về mặt xác thịt, anh hoàn toàn có thể đi tìm người phụ nữ thích hợp với anh hơn. Hai người thật lòng yêu nhau, mới là sự chung thủy đúng nghĩa. Chúng ta miễn cưỡng như vậy, cả anh và tôi đều không... Á...”
Tôi hét lên một tiếng, bởi vì anh ta đột nhiên vác tôi lên vai, lạnh lùng đi ra ngoài.
Tôi đoán không ra ý đồ của anh ta, trong lòng không khỏi khiếp sợ. Mặt dán vào áo quân phục lạnh lẽo của người đàn ông, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của anh ta. Cảm giác này khiến tôi không thoải mái một chút nào.
Anh ta im lặng bước đi. Đến cửa phòng, anh ta mới liếc tôi một cái, đồng thời cất giọng lãnh đạm: “Tôi từ chối đổi người khác.”
Trở về đại bản doanh
Ánh đèn dịu dàng ở hành lang sáng rực như tấm màn mỏng phất phơ trên đỉnh đầu.
Gương mặt người đàn ông nổi bật dưới ánh đèn, anh tuấn, trắng trẻo, lạnh lẽo. Bàn tay anh ta chắc chắn, có một sức mạnh không thể kháng cự, ngón tay dài khóa chặt đầu gối của tôi, khiến chân tôi ngưa ngứa.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Người đàn ông đi thẳng đến nhà kho chứa máy bay. Tôi nhìn thấy trên đường băng trước đó trống không bây giờ xuất hiện một chiếc máy bay màu xám bạc. Chiếc máy bay đại khái lớn bằng máy bay trực thăng ở Trái Đất, thân máy bay khá rộng, hai cánh vừa ngắn vừa dày. Cửa khoang máy bay mở toang, người đàn ông bế tôi lên máy bay, anh ta đặt tôi xuống một chiếc ghế không có thành tựa, đặt sát vách tường máy bay. Sau đó, anh ta giúp tôi cài dây an toàn.
“Đâu... có...”
Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng tự nhiên tôi thét lên một tiếng, như tiếng kêu tru tréo của động vật khi bị đánh đập. Bởi vì chiếc máy bay đột nhiên tăng tốc, lao vút đi như tên bắn. Tôi giống như đang ngồi trên tàu lượn, người đập mạnh vào vách tường phía sau theo quán tính. Cảnh vật trước mắt biến thành một tia sáng màu bạc vùn vụt trôi qua. Khi tôi mở to mắt nhìn kỹ, trước mặt tôi là vũ trụ tối đen vô cùng vô tận. Chiếc máy bay của chúng tôi đã lao ra ngoài vũ trụ.
Tôi bất giác hít một hơi sâu, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng bừng. Tôi vô thức liếc người đàn ông bên cạnh một cái, mới chú ý đến bàn tay của anh ta không biết giơ lên từ lúc nào.
Anh ta đệm tay sau lưng tôi.
Thảo nào vừa rồi đập người ra đằng sau, tôi có cảm giác vách tường mềm mềm, tôi không đau một chút nào.
Tôi không lên tiếng, tiếp tục dõi mắt về phía trước. Bàn tay của anh ta bất động sau lưng tôi, khiến tôi bất giác ngồi thẳng người, để tránh đụng chạm vào anh ta.
Chiếc máy bay cất cánh với tốc độ ổn định, trong khoang máy bay hết sức yên tĩnh. Vô số ngôi sao như những chấm sáng thấp thoáng hai bên thân máy bay. Tôi nín thở