
Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1342600
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2600 lượt.
rí, hy vọng anh giữ lời hứa.”
Nói đến đây tôi dừng lại, đợi phản ứng của Mục Huyền. Tôi không xác định anh ta có tức giận hay không, nhưng tôi chẳng thèm bận tâm.
Tôi thật sự không ngờ, Mục Huyền đột nhiên mỉm cười, sau đó anh ta cầm tay tôi đưa lên miệng, mắt vẫn nhìn tôi chăm chú, đôi môi bắt đầu hôn tay tôi.
Cảm giác tê tê từ đầu ngón tay truyền tới, toàn thân tôi sởn gai ốc. Tôi nhìn kỹ lại, đấy đâu phải là nụ hôn? Anh ta ngậm từng ngón tay tôi, rồi dùng đầu lưỡi liếm mạnh.
Giống loài động vật.
À... Mục Huyền vốn là nửa người nửa thú mà.
Tôi cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu. Tôi nghĩ, phản ứng này chứng tỏ anh ta không những không tức giận mà còn vui mừng?
Bởi vì tôi đồng ý kết hôn? Anh ta cũng chẳng thèm bận tâm đến câu cuối của tôi.
Quả nhiên... Anh ta chỉ quan tâm đến thể xác và sinh sản mà thôi.
Một lát sau, nửa bàn tay tôi trở nên ướt át, khiến tôi thấy buồn nôn. Nhưng Mục Huyền không dừng lại, anh ta vẫn không rời mắt khỏi tôi, miệng bắt đầu mút ngón tay cái của tôi, làm tôi ngứa ngáy không chịu nổi.
“Khoan đã...” Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Tôi có một yêu cầu.”
“Nói đi.” Anh ta liếm mu bàn tay của tôi.
“Tôi rất nhớ bà ngoại.”
“Cử người đón lên đây.” Mục Huyền vẫn không ngẩng đầu.
Tôi lắc đầu: “Không được, bà ngoại tôi lớn tuổi rồi, lá rụng về cội, tôi không muốn bà biết những chuyện hoang đường này. Tôi muốn hàng năm đi thăm bà.”
Lúc này Mục Huyền mới nhướng mắt nhìn tôi, tròng mắt đen của anh ta sắc bén bức người. Tôi còn tưởng anh ta sẽ từ chối, ai ngờ anh ta cất giọng khàn khàn: “Được.”
Sau đó, Mục Huyền lại chuyên tâm liếm tay tôi, trong khi tôi cố gắng nhẫn nhịn. Tôi đột nhiên nhớ tới đêm tôi ngủ cùng anh ta. Trong giấc mơ tôi cũng có cảm giác tương tự, tôi mơ thấy một con chó liếm tay và cổ tôi. Lẽ nào... là anh ta?
Cuối cùng tôi không kiềm chế nổi, hỏi anh ta: “Chẳng phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao?”
“Ừ.” Mục Huyền nói khẽ, đầu lưỡi vẫn không ngừng nghỉ.
Tôi hết nói nổi.
Sau khi liếm hết hai bàn tay của tôi, Mục Huyền đỡ gáy tôi, toàn thân anh ta áp sát vào người tôi, khóa tôi trong lòng anh ta, ép tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ánh mắt chăm chú của anh ta di chuyển từ gương mặt tôi xuống dưới. Tôi có thể khẳng định, anh ta đang phân vân xem nên thưởng thức chỗ nào trước.
Cảm giác trở thành khúc xương để anh ta liếm mút quả thực khiến tôi lạnh cả sống lưng. Tôi quyết định không để anh ta tiếp tục muốn làm gì thì làm. Đang định mở miệng, máy liên lạc ở trên bàn đột nhiên vang lên một tiếng ‘reng’.
“Ngài sĩ quan, điện thoại từ Đế đô, ngài sĩ quan chỉ huy Tương Lí Thành gọi, ở đường dây mã hóa, âm tần đã được xử lý ổn thỏa.” Giọng nói Mạc Phổ vang lên trong hệ thống liên lạc.
Mục Huyền lập tức buông người tôi và đứng dậy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đi đến bên bàn, cất giọng trầm trầm: “Nối máy.”
“Vâng ạ.”
Nhân cơ hội đó, tôi cũng đứng dậy: “Tôi về phòng đây.”
Mục Huyền nhướng mắt nhìn tôi. Có lẽ vừa rồi chúng tôi kề sát bên nhau nên mái tóc ngắn đen nhánh của anh ta trông có vẻ lộn xộn, cổ áo không được phẳng phiu, gương mặt trắng trẻo của anh ta... hình như hơi ửng đỏ.
“Ngồi xuống, lát nữa tôi đưa em về.” Mục Huyền lên tiếng: “Trong lúc tôi nói chuyện, em hãy giữ yên lặng.”
Tôi đành ngồi xuống ghế.
Mục Huyền bấm một phím trên hệ thống thông tin, đầu kia vang lên giọng nói đàn ông.
“Sĩ quan Tô Nhĩ Mạn, tôi rất vui khi nhận được tin anh sắp đến nơi.” Người đó nói.
“Cám ơn anh, sĩ quan Tương Lí Thành.” Mục Huyền trả lời.
Nghe đến tên ‘Sĩ quan Tô Nhĩ Mạn’, tôi cảm thấy hơi kinh ngạc. Nhưng tôi chợt hiểu ra, tên của người hành tinh Stan rất dài. Mạc Lâm từng nói cho tôi biết toàn bộ tên họ của anh ta, đúng là dài dằng dặc. Tô Nhĩ Mạn và Mục Huyền có lẽ là một phần trong tên của anh chàng sĩ quan chỉ huy.
Nhắc đến mới nói, tôi sắp kết hôn với người đàn ông này, vậy mà đến tên họ của anh ta, tôi cũng chẳng biết, nhưng điều đó với tôi không quan trọng.
Tương Lí Thành lại nói: “Điều kiện anh đưa ra lần trước, điện hạ đã suy nghĩ một cách nghiêm túc.”
Tôi hơi hiếu kỳ, điện hạ là ai?
Mục Huyền ngẩng mặt, đôi mắt đen vô cùng trầm tĩnh: “Xin hãy nói rõ.”
“Chỉ cần anh hành động theo cam kết. Sau khi trừ khử Nặc Nhĩ, điện hạ sẽ ủng hộ anh trở thành tổng sĩ quan chỉ huy của ba hạm đội lớn.” Tương Lí Thành nói tiếp.
Tôi giật mình kinh ngạc.
Hành động theo cam kết? Tuy tôi không rõ nội tình nhưng nghe qua có vẻ Mục Huyền nương nhờ ‘điện hạ’, trừ khử ‘Nặc Nhĩ’ là có thể thăng quan tiến chức?
Giọng nói Mục Huyền ôn hòa như ý cười trên mặt anh ta: “Cám ơn điện hạ Khải Á đã tín nhiệm tôi. Tôi cũng xin cảm ơn anh, sĩ quan chỉ huy Tương Lí Thành.”
Tôi nghe rõ ràng, điện hạ Khải Á là người Mục Huyền nương nhờ?
Tương Lí Thành cười nói: “Anh khách sáo quá. Nếu việc này thành công, anh sẽ trở thành thượng tướng trẻ tuổi nhất Đế quốc, cũng là thượng cấp của tôi, sau này có gì mong anh hãy chỉ giáo. Trước đây chúng ta đều bận rộn công việc, ít giao lưu qua lại. Nhắc đến mới nói, tôi