
Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341816
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1816 lượt.
ục nhịn không được ông quay vào nhà gọi điện thoại cho Bắc Diệc Uy, trở ra cửa chờ thêm hơn 10 phút đã thấy Bắc Diệc Uy về tới, quản gia không khỏi thở dài, tốc độ này có thể coi là rất nhanh.
Bắc Diệc Uy hoang mang rối loạn sau khi rời khỏi xe cũng không dám đi từ từ mà trực tiếp chạy đến trước mặt quản gia, hỏi: “Quản gia, làm sao vậy?!”
“Thiếu gia, rốt cục cậu đã trở lại.”
“Thiên Hoan làm sao vậy?”
Quản gia đau đầu nói: “Xế chiều hôm nay, thiếu phu nhân đã tỉnh, nhưng sau khi tỉnh lại cô ấy cứ ngồi yên trên giường, không nói lời nào, cơm cũng không ăn, chỉ ngồi trên giường một mực khóc, không khóc thì lại ngồi ngẩn người, tôi hầu như không có biện pháp, hỏi gì cô ấy cũng không trả lời......”
Quản gia còn chưa nói xong, Bắc Diệc Uy đã lướt qua ông ấy, bằng tốc độ nhanh nhất đi vội lên lầu, đi đến trước phòng ngủ, hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng. Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn chiếu le lói trong phòng, chỉ thấy cô ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt ngu ngơ, ánh mắt hoảng hốt, nước mắt từ trên gương mặt lặng lẽ rơi xuống......
Vẻ mặt Bắc Diệc Uy bình tĩnh lại, tất cả sợ hãi, tất cả hoảng loạn vừa rồi đều được che đậy lại, hắn ôn nhu nhìn chằm chằm vào cô, từng bước một chậm rãi tới gần cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt vẫn không chuyển khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hắn lặng im nhìn chằm chằm vào cô, ngoài mặt tuy bình tĩnh nhưng tận sâu đáy lòng đã cảm thấy đau đớn......
Thật lâu, hắn rốt cục nhịn không được duỗi ra cánh tay thon dài, đem cô kéo vào trong ngực của mình, ôm cô, chăm chú ôm...... Hắn nghĩ cho cô tất cả hạnh phúc cùng vui vẻ...... Nhưng tại sao hắn luôn làm không được?
Bắc Diệc Uy ôm Tầm Thiên Hoan, thấp giọng hỏi: “Thiên Hoan, em làm sao vậy?”
Tầm Thiên Hoan hoảng hốt, cánh tay chậm rãi ôm lấy Bắc Diệc Uy, dựa vào trong ngực của hắn, thanh âm của cô nhẹ nhàng sâu kín: “Diệc Uy, em rất sợ, giống như tất cả mọi người trên thế giới đều muốn rời khỏi em...... Em cô đơn một mình, em không còn gì cả......”
Bắc Diệc Uy nhẹ nhàng mà vuốt ve, nói: “Nha đầu ngốc, làm sao em lại nghĩ những chuyện này? Làm sao có thể? Cho dù mọi người trên thế giới đều bỏ em mà đi, chỉ cần em nguyện ý, anh nhất định mãi mãi ở bên cạnh em, cho dù chết anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Tầm Thiên Hoan chu môi: “Anh nói lời ngốc gì vậy, chết rồi thì làm sao còn ở cạnh được, như vậy em sẽ càng sợ.”
Bắc Diệc Uy liệt môi cười, nói: “Em yên tâm, tôi nhất định ở bên cạnh của em để bảo vệ em.”
Khuôn mặt tuấn tú của Ân Khả mỉm cười, nói: “Dù sao cũng tiện đường, thúc thúc, sau khi đến nơi nhớ gọi điện thoại cho cháu.”
Bác sĩ Lưu gật gật đầu, trầm tư một lát, nói: “Tịch - đứa bé kia cũng chỉ có một người chăm sóc, cháu sẽ vất vả.”
“Sẽ không, chú à, chú cứ yên tâm.”
“Trong khoảng thời gian này, cháu cùng Tịch, hai người đều không ở công ty, trong công ty có việc gì phải nhờ những nhân viên đáng tin cậy mới được.”
Ân Khả híp híp mắt, có một người….. sao có thể tin được?
“Chú, những điều này cháu đã biết, chú cứ yên tâm trở về công tác a, tốt tốt chú ý thân thể.”
“Chú là bác sĩ mà những điều này chú cũng biết a.”
Nhìn Bác sĩ Lưu càng lúc càng đi xa, Ân Khả nặng nề hít vào một hơi, trong nội tâm tựa hồ có loại bất an, hoang mang rối loạn như là có chuyện gì sẽ phát sinh, nhưng lại nghĩ không ra là chuyện gì......
Ân Khả xoay người rời khỏi sân bay, hướng bệnh viện đi đến.
Ân Khả nhanh chóng đến được bệnh viện, tại cửa phòng bệnh của Âu Dương Tịch, hắn lại thấy được gương mặt quen thuộc, Ân Khả dừng bước chân lại, nhìn người đàn ông trung niên trước mắt này, trong trí nhớ lóe lên rất nhiều hình ảnh.
Đờ đẫn đứng ở đó, thanh âm của Ân Khả thấp gần như không thể nghe thấy kêu một tiếng: “Chú Hoắc......”
Người đàn ông trung niên kia một thân tây trang thẳng tắp, lông mày rậm còn có ánh mắt sâu đến lợi hại làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực vô hình, chỉ nghe hắn nói: “Thì ra cậu còn nhớ rõ có người chú này.”
Sắc mặt Ân Khả trầm tĩnh, trong nội tâm loạn như tê dại, cha của Tịch đột nhiên xuất hiện làm cho hắn trở tay không kịp!
Ân Khả không che dấu được chột dạ hỏi: “Chú...... Vốn là cháu đã định gọi điện thoại thông báo cho chú biết chuyện của Tịch, nhưng mà......”
“Nhưng cái gì?”
Hoắc Đông Thanh đi tới chỗ của hắn, loại áp lực vô hình càng ngày càng đè nặng Ân Khả, làm hắn hô hấp cũng trở nên cực kì cẩn thận.
Thanh âm Hoắc Đông Thanh trầm mà lạnh băng: “Các người thật đúng là cũng có chút thành tích, hai tên nóc mới ít tuổi như vậy mà đã tạo dựng được địa vị cao trong thương trường, rất giỏi, mà lại có ý định không muốn có bất kì liên quan đến trưởng bối này phải không?”
Ân Khả âm thầm cắn răng: “Thưa chú......”
“Đừng quên, ta đã trông nom các cậu từ lúc mới mở mắt trào đời, năng lực có bao nhiêu ta còn không biết rõ sao? Làm việc táo bạo, chỉ vì nhất thời thành công mà không lấy đại cục làm trọng, một ngày nào đó các thành quả cũng sẽ tự hủy hoạ